"Cô vừa mới nói gì tôi không hiểu?"
"Cô Lam Lam là sư muội của tổng giám đốc Lã Tin Phong."
Phó phòng vừa nghe những lời mà cô nhân viên này nói ra, thì chân tay bủn rủn. không chỉ có một mình phó phòng, cảm thấy lo lắng sợ hãi, mà tất cả những người có mặt ở phòng kế toán đều đứng ngồi không yên.
Tin Phong đưa Lam Lam đến một nhà hàng Nhật Bản, bởi vì cô từ bé sống cuộc sống nghèo khổ, nên khi bước chân vào một nhà hàng sang trọng cô thấy rất không thoải mái.Hai người chọn một bàn gần cửa sổ, Lam Lam cảm thấy không thoải mái vì anh cứ nhìn cô chằm chằm như vậy.
"Sư huynh đừng có nhìn em như vậy "
Nói xong cô cúi mặt xuống, không giám nhìn vào anh. Anh chỉ muốn được ngắm nhìn cô thật kỹ, để cho bỏ hờn gần ba tháng qua không nhìn thấy cô. Tin Phong nhìn cô rất thâm tình và hỏi.
"Lam Lam sao em học xong rồi, không trở về Đài Nam"
"Em còn có việc phải làm"
"Là việc gì? có quan trọng lắm không?"
"Qoan trọng rất quan trọng!"
"Việc đó là gì? anh có thể giúp em được không?"
Lam Lam không trả lời anh, mà chỉ ngồi gắp từng miếng thức ăn nhỏ vào miệng. Tin Phong nhìn cô anh nhíu mày.
"Em không tin tưởng anh sao?"
"Không. không phải là em không tin tưởng anh, mà là một câu chuyện rất khó nói của em. Em muốn được giữ bí mật về chuyện này, xin anh đừng hỏi em nữa"
"Được anh tôn trọng tất cả những gì mà em nói ra, nhưng anh vẫn hy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-thoi/242561/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.