- Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy chứ!
Quan Vi Duyệt bĩu môi đi từ trên tầng bước xuống, Ngụy Quân Cửu Cửu và Tần Ngọc Nha chỉ biết cười cười. Nhưng mà có điều, ánh mắt của Quan Mộc Mộc hình như không đúng lắm, con bé cứ nhìn chằm chằm vào Vũ Dụ Bạch, làm cho anh bắt đầu có ý định bài xích cô bé ra. Nhưng Quan Vi Duyệt đã nhanh chóng hỏi
- Tiểu Mộc, em sao vậy?
- Anh rể... Có phải, trong một số người bạn của anh. Có một tên khô... À không, có một người tên là cái gì Bắc... Bắc gì ấy nhỉ?
- Bắc Nhạn?
- Đúng đúng! Chính là cái tên đó. Anh rể... Anh...
Lúc này không chỉ Quan Vi Duyệt nhìn sang Mộc Mộc, ngay cả Vũ Dụ Bạch cũng phải nhìn cô bé. Và hơn hết, Tần Ngọc Nha và Cửu Cửu cũng đưa mắt về phía của Mộc Mộc. Con bé tiểu Mộc hằng ngày dịu dàng biết bao, sao tự dưng nhắc đến cái tên Bắc Nhạn liền hung hăng như vậy? Cũng lạ lắm à nghen.
- Có việc gì sao? Tính cách của Bắc Nhạn luôn tự do phóng khoáng, cậu ta... Gây thù với em?
- Không, không phải em. Mà là hảo tỉ muội của em, chị Duyệt, anh rể... Hai người có biết không, cái tên thối tha đó lừa tình bạn thân của em, làm cho nó sống dở chết dở, suốt ngày chỉ nhắc tên hắn ta, làm cho thành tích học còn giảm sút, lúc trước em có nghe hắn ta nhắc đến tên anh. Anh rể... Anh cho em xin số của hắn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-thanh-doi/2930275/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.