Vào ngày mười lăm tháng sau, hôm nay Tư Tiểu Thất không chui vào văn phòng hay phòng ngủ của Vũ Dụ Bạch nữa. Mà cô đã phi thẳng đến "phủ đệ" của Lý Hàn, nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn, không chỉ vậy... Trên người của Tư Tiểu Thất còn là bộ váy màu trắng, mái tóc đen dài được xõa ra, nằm bên cạnh Lý Hàn... Còn hiên ngang giành giật chăn với Lý thiếu gia nhà ta.
Làm cho Lý Hàn cả đêm phải nằm co ro ôm lấy thân mà run rẩy ngủ. Đến nửa đêm, Lý Hàn xoay người lại nhìn Tư Tiểu Thất, vì vẫn còn ngái ngủ nên anh chỉ lờ mờ mở mắt rồi giật mình, quyết định quay lưng lại.... Còn niệm chú nữa chứ. Cho đến gần sáng, Lý Hàn dùng hết sự can đảm của mình quay lại....
Thì...
Biến mất rồi! Cái âm hồn... Cái vong hồn tối qua biến mất, nó tựa như bốc hơi khỏi nơi này. Lý Hàn lật đật tỉnh dậy cứ ra ra vào vào cái phòng ngủ của mình, nhưng vẫn không thấy cái gì ở đây, tựa như nó chưa hề có cái gì nằm xuống, không chỉ vậy, chăn gối còn được sắp xếp đàng hoàng... Lúc này, những người giúp việc ở nhà của Lý Hàn lại nhìn cậu chủ rồi lại lắc đầu. Vì sao ấy à? Vì từ lúc tỉnh dậy đến khi ăn sáng, Lý Hàn cứ lẩm ba lẩm bẩm cái gì mà "vong hồn, âm binh" haizz... Làm cứ như Lý Hàn bị điên ấy.
Buổi trưa hôm đó, Lý Hàn đang chuẩn bị để qua nhà họ Vũ ăn cơm thì anh mới tá hỏa phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-thanh-doi/2930217/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.