Đèn vừa bật lên, hình ảnh đầu tiên được đập vào mắt hắn là hình dáng nhỏ nhắn ngồi bệt xuống sàn sân khấu tay nhẹ nhàng xoa bóp lên cổ chân của mình
Vì bất ngờ đèn sáng, cô đột nhiên xoay đầu lại. Người đầu tiên cô để ý tới đó chính là Lưu Văn, thân hình hắn sộc sệt áo còn để ra ngoài quần có phần bụi bập. Đầu tóc chẳng còn gọn gàng như thường ngày mà còn thấm nhiều mồ hôi
“ Lưu Văn sao cậu lại ở đây?”
Hắn còn chẳng thèm trả lời, đi đến cúi người thấp xuống bằng chiều cao của cô hiện tại. Hắn nhíu chặt lông mày nhìn chăm chăm vào cổ bàn chân đang bị sưng to
“ Bây giờ biết mấy giờ rồi không?” Giọng hắn bất ngờ trách vấn
“ Tôi tính tập xong thì sẽ về nhà nhưng không may lại bị ngã không đứng lên được”
Hắn bất lực xoay người. Cô tưởng chừng như hắn vô tâm muốn bỏ mặc cô ở đây mà rời đi nhưng điều cô bất ngờ hơn là hắn khuỵu một bên gối xuống đưa lưng về hướng cô
Hắn có chút ra lệnh “ Lên đây “
Doãn Đình ngoan ngoãn không từ chối liền cố gắng cử động leo lên lưng hắn. Đôi tay linh hoạt xác định cơ thể cô đã lên liền bám chặt giữ thăng bằng
Hắn cổng cô từ phòng diễn tập xuống sân trường mất khoảng ba lầu, hắn chỉ im lặng mà không nói tiếng nào cô còn sợ mình nặng hắn sẽ lên tiếng trách mắng mình.
[…]
Hắn lái xe vào thẳng Lưu Viên, tay nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-ngo-hep-toi-muon-yeu-chac/3513588/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.