Bọn họ cùng nhau ăn cơm xong trời cũng đã tối vậy mà cái tên mặt lạnh kia vẫn chưa thấy quay về. Lưu Phong từ đằng sau bước đến bên cạnh cô
“ Chị đợi anh Lưu Văn sao?”
Cô giật mình quay lại “ Không đâu, chỉ là thắc mắc một chút tối vậy rồi mà cậu ta vẫn chưa về nhà sao?”
Lưu Phong đưa tay rót một ly nước rồi thản nhiên nói “ anh ấy là vậy đấy, không vui liền không về nhà”
Nhìn cô không đáp lại cậu lại nói tiếp “ Chị vừa chuyển đến trường mới, có vấn đề gì không?”
Cô vội lắc đầu “ Không có rất tốt”
“ Vậy được rồi chị nhớ chú ý một chút, em lên lầu ngủ trước nhé”
Doãn Đình ừ nhẹ rồi chào tạm biệt cậu, cậu ta rời đi cô cũng loay hoay dọn dẹp phòng bếp giúp quản gia một chút rồi lên lầu ngủ. Đột nhiên ngoài cổng lớn phát ra tiếng động cơ, cô thầm nghĩ chắc là cậu ta đã về rồi
“ Tối rồi vẫn còn ở đây làm gì?”
Cô nghe giọng này cũng đoán chắc là giọng của hắn chỉ tuỳ tiện đáp lại “ Muốn dọn dẹp giúp quản gia Hàn một chút”
Khoé môi hắn nhếch lên, tay hắn tuỳ ý cởi đi áo khoác bên ngoài rồi để lên bàn đi thẳng đến ghế dựa ở gần đó. Tay hắn lại châm thuốc thổi ra một làn khói, mắt đâm chiu nhìn cô
“ Xong rồi thì trở về phòng đi”
Cô bị dị ứng với mấy mùi thuốc nồng nặc này nhanh chóng lấy tay bịt mũi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-ngo-hep-toi-muon-yeu-chac/3500066/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.