Người phụ nữ trung niên đang loay hoay với đóng đồ ăn dưới bếp, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền ngẩng đầu lên xem đồng hồ hai mắt bắt đầu mở to lật đật chạy lên tầng miệng không ngừng la hét kêu lên
“ Tô Doãn Đình con dậy nhanh cho mẹ! Biết mấy giờ rồi chưa?”
Người phụ nữ nhìn đứa con gái đang vẫn còn ngái ngủ nằm trên giường nhanh chóng đi lại kéo mền gối quăng một bên
“ Dậy chưa? Mới đầu lớp 11 mà đã đi trễ không ra thể thống gì cả”
Cô mở miệng nhưng mắt vẫn còn nhắm lại đáp “ Còn sớm, cho con ngủ thêm chút nữa đi ạ”
Bà Tô liếc mắt thở dài “ Được vậy con ngủ đi, bây giờ là 7h30 cũng còn sớm cứ thông thả mà ngủ yên giấc của con đi mẹ ra ngoài đây”
Cô đột ngột ngồi bậc dậy, hai mắt mở to tròn nhìn lấy người mẹ đáng kính của mình nói “ Thôi chết rồi, còn 30phút nữa là tới tiết.. sao mẹ không kêu con sớm hơn chứ”
Bà Tô khoanh tay hất cầm đắt ý “ Chịu dậy rồi thì đi đánh răng đi, đồ ăn mẹ để ở dưới lát xuống ăn “
Cô thức dậy trễ như vậy làm gì mà còn có thời gian ăn sáng chứ? Cô đành tạm biệt mẹ trước rồi lên trường ăn sau vậy
Cô vừa tới lớp, tiếng chuông cũng vừa đúng lúc reo lên. Tô Doãn Đình thở phào nhẹ nhõm “ May quá vẫn còn kịp lúc”
Tạ Phi - cậu bạn thân ngồi bên cạnh thấy cô đến liền hỏi thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-ngo-hep-toi-muon-yeu-chac/3500058/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.