Trong căm biệt thự to lớn, Triệu Giã đang nhâm nhia tách trà tên tay đúng như một điện hạ của hắc vương triều
-Sao ngài có thể đi đến nơi xa như vậy mà có thể không gọi chúng tôi theo- Nhan lên tiếng
-Im đi, ta biết ngươi vốn không ưa Thiên Di, nếu ta đưa ngươi đi ta thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa
-Người xem tính mạng của Thiên Di quan trọng hơn tính mạng của mình sao, vì một đứa con gái loài người à
-Ngươi im ngay cho ta
Triệu Giã bước lại tát Nhan một cái đau đến ngã xuống. Hạo liền đỡ Nhan dậy
-Điện hạ!!!
-Ta đã cấm các ngươi là không được nhắc lại chuyện cũ rồi mà, tại sao các ngươi cứ lắm lời mà tuôn ra thế. Ta như vậy vẫn còn nhẹ tay đó đừng để ta phải ra tay lần nữa... Nhan à
Bị chính người mình thích đánh đến ngã xuống sàn, Nhan bật khóc, Hạo bắt đầu trở nên lúng túng cố vỗ cô nín. Triệu Giã quay lại nhìn một chút rồi quay lại. Hạo đứng lên nói
-Điện hạ à, Nhan nói vậy chỉ là muốn tốt cho người thôi, Nhan không muốn người đau khổ vì con người nữa
-Hạo à, rõ ràng là ngươi thích Nhan thì tại sao lại cố đẩy ta lại chỗ Nhan chứ
Hạo im lặng quay lại nhìn Nhan. Được một lúc sau, anh xin lui rồi dắt Nhan ra ngoài. Triệu Giã vẫn ở trong căn phòng, được một chút rồi lên giường ngủ. Bên ngoài, Nhan vẫn còn khóc, Hạo bên cạnh an ủi mãi mà không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-ma-ca-rong/3207373/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.