Khi Uông Cẩm Viêm biết chuyện này đã là vài ngày sau đó, Tôn Tiến từ bên ngoài trở về, Uông Cẩm Viêm và Uất Trì đang làm việc trong phòng còn chưa đi, Uất Trì thấy một tờ báo đặt ở trên bàn nên nhân lúc Uông Cẩm Viêm không chú ý liền cất vào trong ngăn kéo mình. Tôn Tiến vào phòng thấy tờ báo trên bàn đã không cánh mà bay nên buồn bực, “Aiz, ai thấy tờ báo tôi đặt trên bàn không? Tôi còn chưa xem xong tin tức trọng điểm mà!”
Mặt Uất Trì biến sắc, “Không thấy, Cẩm Viêm, chúng ta đi thôi.”
Uông Cẩm Viêm cũng không có hứng thú với tin tức trọng điểm gì gì đó nên gật đầu, “Chờ tôi sửa soạn tài liệu xong đã.”
Tôn Tiến tìm một vòng không tìm được đành bỏ một mình ngồi tại chỗ cảm thán, “Về sau còn ai dám làm chuyện tốt nữa chứ, một bác sĩ tốt cứu người kết quả bị cắn lây bệnh AIDS, aiz!”
Uất Trì ho khan một tiếng, “Trở về rồi chỉnh lý cũng được, chúng ta đi trước đi.”
Uông Cẩm Viêm vừa nghe nói hai chữ ‘bác sĩ’ thì tim nảy lên, dự cảm xấu dâng lên trong lòng, “Đợi đã, bác sĩ của bệnh viện nào? Tên gì?”
Tôn Tiến nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y liền sửng sốt một chút, suy nghĩ kỹ lưỡng mới nhớ ra, “Bệnh viện Trung Tâm Thành Phố, tên gì không nhớ, nhưng nhớ hình như họ Trần…”
Tay Uông Cẩm Viêm run rẩy làm toàn bộ văn kiện rơi xuống đất, Tôn Tiến thấy được gì đó không đúng, “Cẩm Viêm, cậu không sao chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-lan-len-giuong/3060299/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.