Ăn uống no đủ xong Trần Hãn tê liệt ở trên giường vô cùng thoải mái, mấy ngày nay giận dỗi phải ngủ ở khách sạn, giường nhỏ không nói còn không thoải mái, ngủ đến thắt lưng hắn đều đau.
Uông Cẩm Viêm nhìn hắn nằm ngay đơ ở trên giường liền đẩy hắn một cái, “Ăn rồi lại nằm, anh thật đúng là sống như heo!”
Trần Hãn liếc mắt nhìn y từ trên giường ngồi dậy châm một điếu thuốc lá hít một hơi rồi đưa cho Uông Cẩm Viêm, lôi kéo y ngồi trên giường, “Anh lang thang ở bên ngoài mấy ngày, vất vả lắm mới về được, vẫn không thể khoan khoan khoái khoái sao.”
Uông Cẩm Viêm bó tay tại chỗ, hít hai hơi rồi tắt điếu thuốc quay đầu nhìn hắn, “Vậy sau này phải quy định một điều, anh đừng nói đi là đi!”
“Chờ đã, anh phải nói rõ trước, là anh muốn đi sao? Là ai hơn nửa đêm bảo anh cút chứ!”
“Vậy anh cút thật hả! Em chỉ mới nói một câu!”
“Vậy làm sao nữa, còn không cho phép anh rời khỏi nhà trốn đi hả!”
Hai người ầm ĩ đỏ mặt tía tai căm tức nhìn nhau cả buổi, nhớ tới chuyện cãi nhau nhàm chán ngày đó cũng hết giận ngay liền bật cười.
“Không phải anh nói gì em, nhưng tính nói giận liền giận của em có thể sửa đổi một chút không!”
Uông Cẩm Viêm không phục, “Em nói nè bác sĩ Trần, xin hỏi anh sao lại không biết xấu hổ nói em, nói cứ như anh tốt hơn em ấy.”
Trần Hãn cười, “Được được, hai ta ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-lan-len-giuong/3060284/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.