"Cái gì? Tỏ tình? Với anh?"
Trầm Giai Lạc bật dậy, mắt mở to hết cỡ nhìn người đàn ông trước mặt. Rốt cuộc tối qua cô đã làm càn bao nhiêu, đã nói những gì chứ? Có khi nào đem ra nói hết rồi hay không?
"Em chất vấn tôi đùa giỡn em, chất vấn tôi hôn em, rồi sau đó bảo là em thích tôi."
Phong Dực thích thú nhìn bộ dạng của cô gái đối diện, mắt hiện lên ý cười đậm sâu. Tôi xem em chối thế nào đây Trầm Giai Lạc.
"Nhưng trước hết tôi muốn giải thích cho em một số chuyện."
Trầm Giai Lạc nhìn hắn, ánh mắt hiện lên tia cười khổ. Giải thích? Giải thích là hắn chỉ đang chơi đùa với cô cho vui thôi đúng không? Giải thích là cái chuyện tỏ tình đó vẫn không can hệ gì đến cuộc đời hắn đúng không?
"Thứ nhất, chuyện em ấn tượng về tôi trong phòng chủ tịch là không có. Tôi không phải dạng người đói bụng vơ quàng, hành động trong phòng làm việc."
"Ừm"
"Thứ hai, tôi hôn em, ôm em, đối xử với em hoàn toàn không là đùa giỡn."
Trầm Giai Lạc cười khổ. Hắn vậy là đang giải thích gì chứ?
"Vậy thì sao chứ?"
"Giai Lạc, tại sao em không hiểu tôi là hoàn toàn có ý với em?"
"Có ý thế nào đây?"
Cô lại tự giễu, lắc đầu cúi gằm mặt. Có ý với cô ư? Ý tứ thế nào? Hắn làm sao có ý với ai được kia chứ. Mà nếu có ý thì một thời gian sau hắn lại cảm thấy chán cô thôi.
Phong Dực đi đến sofa đối diện, nhìn cô gái nhỏ đang bất lực. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-la-tong-tai/184607/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.