"Ông xã, em muốn ăn dâu tây."
"Ông xã, em đau lưng."
"Ông xã, chân em bị tê."
"Ông xã..."
Trầm Giai Lạc đang dần vào những tháng cuối của thai kì nên dần trở nên khó tính, cơ thể khó chịu. Phong Dực thì ngày đêm lo sốt vó, việc công ty chỉ xử lý qua điện thoại, còn lại giao hết cho trợ lý A Trình. Vị trợ lý nào đó cũng đành ngậm ngùi, thôi thì vì bà chủ vậy.
"Phong Dực, em khó chịu."
"Bà xã, em khó chịu chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng khó chịu."
"Bà xã, ngoan nào, anh xoa bóp cho em."
Trầm Giai Lạc nhìn người đàn ông đang tỉ mỉ bóp vai cho mình, ánh mắt ôn nhu dịu dàng, có chút lo lắng. Ai biết được người đàn ông hô phong hoán vũ trên thương trường lại ở nhà có thể là một ông chồng ôn nhu, dịu dàng. Cô tự dưng thấy yêu anh vô hạn, xoay người ôm lấy cổ anh.
"Bà xã..."
"Dực, em yêu anh chết mất."
"Ngoan, để anh bóp vai cho."
Cô im lặng nhìn hắn, hạnh phúc ngập tràn.
******************************
Hôm nay là ngày dự trù cô sẽ sinh, Phong Dực đã sắp xếp trước một phòng đặc biệt ở bệnh viện cho cô trước 1 tuần.
Giây phút mồ hôi cô ứa ra đầy trán, bụng dưới đau quặn thắt là lúc hắn đến thở cũng chẳng dám thở mạnh. Nhìn cô bị đẩy vào phòng sinh, hắn cuống cuồng, cảm giác xưa nay chưa từng có. Hắn trước giờ trên thương trường thủ đoạn không ghê tay, mỗi lần ra tay đều bình thản, nhưng bây giờ, hắn thừa nhận là mình run rẩy đến không thể nói nên lời. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-la-tong-tai/1502681/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.