Hôm nay Trầm Giai Lạc uống một ít rượu, là do Liễu Tuệ Thanh cố tình chuốc, cô ấy biết tửu lượng bạn mình khá kém và cũng vì cô chuốc nên đêm đó Phong Dực mới có cơ hội hành động.
Cô đứng ở đại sảnh, chờ hắn đi lấy xe. Gió mang ít hơi lạnh làm cô co người lại trong chiếc áo lông. Chợt phía sau vang lên tiếng giày da nện đều trên sàn.
"Đợi cậu ấy à?"
Là anh. Anh vẫn ôn nhu như vậy, vẫn nhìn cô với ánh mắt thâm tình có chút bi thương khiến lòng cô dâng lên cảm giác chua xót. Chỉ là anh đã bỏ lỡ cô trong khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời. Bây giờ thì muộn rồi.
"Ừm."
"Em là cô gái duy nhất khiến cậu ấy thay đổi."
Anh đứng song song với cô, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
"Em biết."
"Giai Lạc, em có hối hận không?"
"Hối hận gì?"
"Không có gì... Cậu ấy đến rồi kìa."
Phong Dực đỗ xe lại, mở cửa xe tiến đến phía cô, cởi áo măng tô quàng lên vai cô.
"Bảo bối có lạnh không?"
"Anh mặc áo vào đi, trời lạnh lắm, em không sao."
"Tớ về trước, tạm biệt cậu."
Nói rồi hắn ôm vai cô rời đi, anh nhìn theo nở nụ cười chua chát. Chợt cô quay lại, nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào, nụ cười ấy năm xưa đã khiến anh điêu đứng, nụ cười mà ngầy ấy năm sau anh vẫn kiếm tìm.
"Tiền bối, có dịp em mời anh ăn cơm. Coi như cảm ơn năm xưa anh giúp em rất nhiều."
Anh gật đầu thay cho lời đồng ý nhìn cô rời đi. Thực ra lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-la-tong-tai/1502660/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.