Thanh Vy thấy Ngô Hải Nam ôm mình có chút sững sờ. Cô nhẹ nhàng đẩy Ngô Hải Nam ra khỏi người mình, ngạc nhiên nói.
- Anh Nam, anh về nước khi nào vậy?
- Anh về mấy hôm nay rồi nhưng mà anh muốn cho em một bất ngờ. Khi nãy trong buổi họp báo, anh đứng từ xa nhìn em. Em tuyệt lắm!
Thanh Vy cười tươi đáp.
- Cảm ơn anh!
- Tặng em nè, loài hoa em yêu thích nhất.
- Anh vẫn còn nhớ sao?
- Anh nhớ chứ, tất cả những gì thuộc về em anh đều nhớ rất rõ.
Sắc mặt Trịnh Minh Đăng càng lúc càng lạnh đi khi nhìn chằm chằm hai người. Lại nhìn ánh mắt Ngô Hải Nam nhìn cô, người mù cũng còn nhận ra ánh mắt ấy tràn ngập yêu thương.
Ánh mắt sâu thẳm của Trịnh Minh Đăng bất chợt chuyển lạnh băng, từ trên gương mặt vui vẻ của Ngô Hải Nam chuyển qua nét mặt tươi cười rạng rỡ của Thanh Vy, nắm tay anh lập tức siết chặt bó hoa.
Đáng ghét, nói chuyện với trai tươi cười như vậy sao?
Trợ lý của Trịnh Minh Đăng đứng đằng sau lên tiếng:
- Giám đốc…anh…
Trịnh Minh Đăng vất bó hoa vào người thư ký. Không chút nghĩ ngợi, anh nhấc chân lên, lạnh lùng sải bước về chỗ hai người đang đứng.
Thanh Vy đang mải đùa giỡn với Ngô Hải Nam, bất chợt cô cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới, nhanh chóng không khí như đông cứng lại. Cô ngước mắt nhìn sang, trong khoảnh khắc giật mình khi thấy sự xuất hiện của anh. Mà ánh mắt Trịnh Minh Đăng lúc này cực kỳ bình tĩnh, khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-khong-hen-ma-cuoi/222084/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.