Ba chữ gỏn gọn trong một tin nhắn, tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến mắt cô nhoè đi. Giây phút này, cô không biết mình nên trả lời hay không trả lời, chỉ thấy con tim như bị ai đó bóp nghẹn lại. Cô cứ ngỡ hai năm trôi qua, ít nhiều cũng sẽ bớt yêu người đàn ông ấy. Nhưng hoá ra, tình yêu của cô chưa từng vơi đi chút nào cả. Vẫn ở đây, trong cô, trong trái tim cô, tận sâu trong con tim nhỏ bé đang phập phồng những thổn thức. Đêm đó, lại là một đêm cô mất ngủ sau một thời gian dài nỗ lực ngủ sớm.
Ngày hôm sau cô thức dậy trong trạng thái hai mắt sưng vù. Vừa thấy cô, mẹ cô đã hỏi:
- Mắt con làm sao thế Vy?
- Dạ không sao đâu mẹ.
- Con lại khóc đó à?
Thanh Vy thở dài nhìn bà, không thừa nhận cũng chẳng từ chối. Bố cô nhíu mày nói:
- Thôi bà để con ngồi xuống ăn sáng rồi còn đi làm nữa.
- Nay con ăn sáng ở công ty. Cu Shin vẫn ngủ, lát bố mẹ cho cháu ăn sáng giúp con nhé.
- Ừ nhưng mà bữa sáng mẹ nấu xong rồi mà.
- Thôi con đi làm đây không muộn ạ.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, dần dần mọi thứ lại trở về bình thường, Thanh Vy luôn tự nhủ điều quan trọng nhất của mình bây giờ chính là con. Hằng ngày, buổi sáng cô thức dậy đi làm, buổi tối lại về nhà chơi với con, cho con ngủ, rảnh rỗi sẽ cho con đi khu vui chơi, và mỗi lần đi chơi như vậy đều có hình dáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-khong-hen-ma-cuoi/1108161/chuong-43.html