“ Đôi khi, thật khó để buông tay, nhưng đó là việc chúng ta phải làm. Từ nay về sau, chúng ta sẽ đi trên con đường khác nhau trong đời. Nhưng dù chúng ta đi tới đâu, chúng ta cũng mang theo mình một phần của nhau”. Thanh Vy liếc mắt nhìn căn phòng một lượt, căn phòng mà cô từ xa lạ trở nên quen thuộc ngày hôm nay lại một lần nữa trở nên xa lạ. Hết hôm nay tôi, cô sẽ không còn phải bận tâm về những nỗi lo nữa có đúng không? Cô đưa tay quệt nước mắt, thu dọn tất cả đồ đạc của mình một cách lặng lẽ rồi rời khỏi căn nhà. Tạm biệt anh, người chồng mà cô yêu hơn cả bản thân mình.
Cô bước ra tới cửa, Trịnh Minh Đăng đứng đó, anh lạnh lùng hỏi:
- Trong khoảng thời gian tôi và cô chung sống, cô đã từng rung động với tôi lần nào chưa?
Nghe anh nói, cô bỗng thấy sống mũi mình cay xè, chỉ sợ rằng thêm một giây nữa sẽ không kìm lòng được mà bật khóc. Cô nắm chặt tay vào vali, cố giữ bình tĩnh đáp:
- Chưa từng!
Trịnh Minh Đăng sững người lại, khoé môi mấp máy định nói gì nhưng rồi cũng không thể nói nổi, cuối cùng im lặng nhìn cô kéo Vali bước đi, không nhanh không chậm bước đi tới xe của mình. Để tất cả đồ đạc trong xe, nhấn ga đạp mạnh về phía cổng. Trong màn đêm lạnh lẽo, nước mắt cô đã làm nhoè đi mọi thứ. Thế rồi bất chợt chiếc xe dừng lại, Thanh Vy gục đầu xuống vô lăng, từng tiếng khóc vang lên đến nghẹn lòng. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-khong-hen-ma-cuoi/1108159/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.