Ngày thứ hai sau khi Trịnh Minh Đăng tỉnh lại, bố chồng cô lại lần nữa mời giám đốc bệnh viện tới thăm khám cho anh. Giám đốc nhìn kỹ kết quả phim chụp rồi nói:
- Kết quả thấy não không có vấn đề gì, việc mất trí nhớ tạm thời là di chứng thường gặp ở các bệnh nhân sau khi chấn thương não. Quan trọng bây giờ là nhân thức của bệnh nhân vẫn rất nhanh nhẹn như người bình thường, còn về trí nhớ thì gia đình phải chờ đợi.
- Vậy có thể hoàn toàn hồi phục lại trí nhớ chứ ( bố chồng Thanh Vy hỏi)
- 50/50. Tức là có một số người có thể mất trí nhớ Vĩnh viễn, nhưng cũng có một số người lại sớm nhớ lại. Cái bây giờ cần là thời gian.
- Cảm ơn bác sĩ. À ông nhớ kê giúp thằng bé những loại thuốc tốt nhất.
- Tôi biết mà.
Nói xong giám đốc bệnh viện cũng bận vì có cuộc họp nên rời đi luôn sau đó. Ông thì cũng phải tới công ty, ở phòng chỉ còn hai mẹ con và anh.
Trịnh Minh Đăng nhìn hai người, dáng vẻ mệt mỏi hỏi:
- Sao hai người còn chưa đi?
- Đăng, em là vợ anh mà, còn đây là mẹ anh.
- Phải đấy Đăng, con không nhớ gì sao?
- Mẹ là mẹ con?
- Ừm, mẹ là mẹ con.
- Vậy cô gái này có đúng là vợ con?
- Đúng, đây là Thanh Vy, là vợ của con.
- Tụi con lấy nhau lâu chưa?
- Em và anh lấy nhau được 4 tháng rồi ( Thanh Vy nhanh miệng lên tiếng)
Đáp lại thái độ nhiệt tình của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-khong-hen-ma-cuoi/1108156/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.