Sau khi Thanh Vy đến bệnh viện thì anh đã được chuyển vào phòng cấp cứu. Phòng đèn cấp cứu sáng rất lâu mà không thấy người bước ra, ngọn lửa trong lòng Thanh Vy như đang bùng cháy dữ dội muốn thiêu rụi cô thành tro tàn. Từ lúc xảy ra sự việc cũng hơn một giờ đồng hồ trôi qua mà cô vẫn còn chưa liên lạc được cho bố mẹ chồng mình.
Nhìn đèn phòng cấp cứu, hai hàng mi đen nhánh của cô cứ run run trên khuôn mặt nhợt nhạt. Đây không phải là lần đầu tiên cô ngồi đối diện phòng cấp cứu thế này, cô thực sự cảm thấy sợ hãi. Bệnh viện là nơi ám ảnh với cô từ khi phải đối diện với sự sống và cái chết của những người cô yêu thương. Càng nghĩ cô càng cảm thấy lòng bất an. Mãi sau cùng, cánh cửa phòng cấp cứu mới chịu mở ra, Thanh Vy liền lao đến, thế nhưng cô y tá kia đẩy cô ra và nói:
- Chị ra ngoài đi, chưa xong đâu.
- Xin chị cho biết chồng tôi sao rồi?
- Bệnh nhân mất máu nhiều đang nguy hiểm lắm rồi.
Nói xong cô y tá bước đi, mà cô nghe xong cũng sây xẩm mặt mày, trời đất chao đảo quay cuồng suýt ngã. Cô liếc mắt nhìn qua ô cửa kính, thấy ai ai cũng gấp gáp. Một lúc sau, một vị bác sĩ trung tuổi bước ra nói:
- Đã cầm máu được cho bệnh nhân. Nhưng tình hình là bệnh nhân bị chấn thương sọ não. Gia đình ký gấp vào giấy cam kết để chúng tôi chuyển bệnh nhân lên phòng phẫu thuật.
- Chấn thương sọ não?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-khong-hen-ma-cuoi/1108154/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.