Trở về vài ngày cũng coi như bình an vô sự, Nghiêm Tín Triệt không có nhắc đến Tô Ngữ Đường, cũng không có lại để cho hắn đi, chỉ là…
“Ai ôi!!! Đồng nhi a, trứng! Trứng!”
“A? Cái gì?” Thanh Đồng lúc này mới chậm rãi quay qua, một đôi con mắt mê mang.
“Ai ôi!!! Trứng gà của ta ah, từ sáng cho tới trưa đều đánh nát ba quả rồi, ngươi nói một chút, đây không phải là giày xéo sao.” Lục nương ngồi xổm trên mặt đất đau lòng dọn dẹp, ngẩng đầu nhìn Thanh Đồng ngây ngốc đứng đó “Sao vậy, bị bệnh?” Thử xem cái trán, không nóng ah. “Không thoải mái?” Lại không trả lời.
Gỡ giỏ ra kéo hắn ngồi xuống trên mặt ghế đá, kéo qua tay của hắn vẻ mặt lo lắng, “Hài tử, sao vậy? Nói Lục nương nghe xem nào.”
Thanh Đồng nhìn phu nhân trước mắt vẻ mặt lo lắng, nếu như mẫu thân còn sống có lẽ cũng sẽ gấp gáp lo lắng cho hắn như vậy a, nghĩ kỹ mấy ngày nay Nghiêm Tín Triệt có thể trốn liền trốn, ngay cả ngủ đều là tìm mọi cách lấy cớ tránh hắn, còn chính mình bất tri bất giác đã không muốn xa rời hắn như vậy, mà hắn cũng sắp muốn vứt bỏ chính mình… Một đầu nhào vào trong ngực Lục nương, nước mắt tựa như vỡ đê dũng mãnh xông ra “Ô ô ô…”
“Ai ô ô, làm sao còn khóc lên đây này.” Luống cuống tay chân lau đi nước mắt của hắn, “Đừng khóc đừng khóc, chuyện gì cũng có thể giải quyết mà.”
“Lục, ô, Lục nương, đương gia không quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-khong-chu-no/2123102/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.