Suốt quãng đường đến trường, mặc cho Lục Như Ân làm nũng, năn nỉ Âu Tĩnh Kỳ như thế nào thì anh cũng làm ngơ, không nói bất cứ lời nào cả. Đến trường, Lục Như Ân như cái đuôi nhỏ của Âu Tĩnh Kỳ, anh đi đâu cô đi theo đó, vừa đi vừa lay lay cánh tay của anh: “Anh đừng giận dỗi em nữa mà, em thật sự là không có yêu mấy người đó, chỉ là quen vui thôi, khi quen bọn họ hành động thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay, khoác vai này nọ thôi, không có hôn hay gì cả.”
Âu Tĩnh Kỳ đột nhiên đứng khựng lại làm cho cô cũng giật mình dừng lại, anh nheo mắt nhìn cái đuôi nhỏ, nghiêm mặt hỏi: “Những tên đó có ôm eo em không? Có chủ động hôn má hay trán của em không hả?”
Lục Như Ân nuốt một ngụm nước bọt, cắn môi, cười gượng trả lời rất khẽ: “Có ôm eo nhưng tuyệt đối không có hôn, cùng lắm chỉ là hôn tay mà thôi, em biết sai rồi, anh đừng giận em nữa, mấy chuyện đó cũng là chuyện của quá khứ rồi. Bây giờ chỉ cần anh không giận dỗi em nữa, anh muốn em làm gì cũng được, em đều nghe theo anh.”
“Thật? Anh muốn em làm gì cũng được? Tất cả mọi chuyện đều nghe theo anh sao?” Âu Tĩnh Kỳ nhướng mày, nhìn Lục Như Ân bằng cặp mắt gian xảo, nụ cười có chút quỷ dị.
Cô cảm thấy nụ cười của anh không chỉ có quỷ dị mà còn có chút gì đó lưu manh, Lục Như Ân không suy nghĩ nhiều được nữa, chỉ gật đầu lia lịa: “Phải, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-hai-mat/437596/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.