Suốt quãng đường đến trường, mặc cho Lục Như Ân làm nũng, năn nỉ Âu Tĩnh Kỳ như thế nào thì anh cũng làm ngơ, không nói bất cứ lời nào cả. Đến trường, Lục Như Ân như cái đuôi nhỏ của Âu Tĩnh Kỳ, anh đi đâu cô đi theo đó, vừa đi vừa lay lay cánh tay của anh: “Anh đừng giận dỗi em nữa mà, em thật sự là không có yêu mấy người đó, chỉ là quen vui thôi, khi quen bọn họ hành động thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay, khoác vai này nọ thôi, không có hôn hay gì cả.” Âu Tĩnh Kỳ đột nhiên đứng khựng lại làm cho cô cũng giật mình dừng lại, anh nheo mắt nhìn cái đuôi nhỏ, nghiêm mặt hỏi: “Những tên đó có ôm eo em không? Có chủ động hôn má hay trán của em không hả?” Lục Như Ân nuốt một ngụm nước bọt, cắn môi, cười gượng trả lời rất khẽ: “Có ôm eo nhưng tuyệt đối không có hôn, cùng lắm chỉ là hôn tay mà thôi, em biết sai rồi, anh đừng giận em nữa, mấy chuyện đó cũng là chuyện của quá khứ rồi. Bây giờ chỉ cần anh không giận dỗi em nữa, anh muốn em làm gì cũng được, em đều nghe theo anh.” “Thật? Anh muốn em làm gì cũng được? Tất cả mọi chuyện đều nghe theo anh sao?” Âu Tĩnh Kỳ nhướng mày, nhìn Lục Như Ân bằng cặp mắt gian xảo, nụ cười có chút quỷ dị. Cô cảm thấy nụ cười của anh không chỉ có quỷ dị mà còn có chút gì đó lưu manh, Lục Như Ân không suy nghĩ nhiều được nữa, chỉ gật đầu lia lịa: “Phải, làm gì cũng được em đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh.” Âu Tĩnh Kỳ bỗng kéo Lục Như Ân sát lại người của mình, đầu hơi cúi xuống nói nhỏ vào tai của cô: “Em còn nhớ rõ chuyện bốn năm trước không? Cái ngày đầu tiên chúng ta đi du lịch cùng với nhau ấy, anh muốn tiếp tục hoàn thành chuyện đấy.” Hai vai của Lục Như Ân hơi rụt lại, giọng nói trầm ấm cứ khe khẽ truyền vào tai của cô, mặt đỏ ửng lên khi nghe anh nói hết câu, Lục Như Ân thầm mắng trong lòng, Âu Tĩnh Kỳ rõ ràng là đang muốn quyến rũ, câu dẫn cô đây mà. Nhớ lại chuyện đó, không chỉ mặt mà cả người của cô đều nóng lên, vào cái ngày đi du lịch, Lục Như Ân đã cả gan trêu chọc, quyến rũ Âu Tĩnh Kỳ hại anh phải ở trong nhà tắm gần cả tiếng đồng hồ, sở dĩ cô dám là vì biết rõ anh sẽ không làm gì khi cô chưa đủ tuổi. Bây giờ thì khác rồi, ai mà ngờ được Âu Tĩnh Kỳ lại đột nhiên nhớ đến chuyện này. Âu thiếu gia thấy người yêu của mình đỏ mặt ngại ngùng thì thích thú không thôi, anh cười đắc ý tiếp tục trêu: “Sao lại im lặng như thế? Không phải em nói là anh muốn cái gì cũng được sao? Em định lật lọng, không giữ lời hứa với anh à?” Lục đại tiểu thư mím môi nhìn bạn trai, nghẹn họng không thốt ra được lời nào, cô giẫm lên chân của anh một cái rồi mắng: “Lưu manh! Vô sỉ!” “Em đi đâu thế? Thất hứa thật à? Ân Ân! Đợi anh.” Âu Tĩnh Kỳ bật cười thành tiếng đuổi theo Lục Như Ân, rõ ràng anh đang là người dỗi cần được dỗ, sao đùng một cái anh trở thành người dỗ rồi? Lý Thanh Trí vừa đến, đập vào mắt của anh là cảnh tượng vui vẻ, ngọt ngào của Âu Tĩnh Kỳ và Lục Như Ân, trái tim lại nhói đau, trong lòng khó chịu, ghen tỵ với Âu Tĩnh Kỳ vô cùng, nhưng biết làm sao bây giờ khi Âu Tĩnh Kỳ lại là bạn thân của anh. - --------------------------------------------------------- Bệnh viện Ái Tâm Bùi Chi Nhật trốn học đến thăm Ngô An Nguyên cũng như nói lời xin lỗi thay cho chị gái, Ngô An Nguyên đang chuẩn bị xuất viện thì thấy crush đến thăm, anh cười tít mắt, ngồi xuống giường bệnh. Bùi Chi Nhật tiến đến ngồi xuống bên cạnh, cất giọng hỏi han: “Anh sao rồi? Ổn chứ? Thành thật xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua, chị của tôi trước giờ luôn yêu thương, bao bọc, cưng chiều tôi nên khi thấy cái hộp đó ở trong cặp tôi mới nóng nảy, đánh anh mạnh tay như thế.” Vốn dĩ Bùi Chi Nhật còn muốn mắng nhẹ Ngô An Nguyên vì dám để cái hộp kia vào cặp của mình, nhưng khi thấy anh bị chị gái của mình đánh thành cái đầu heo thì nuốt hết mấy câu mắng đó xuống. “Cũng là do anh, anh chỉ muốn trêu em một chút thôi, không ngờ…” Ngô An Nguyên cười hì hì, chuyện này làm sao có thể trách chị gái của Alex được chứ? Do anh chơi ngu cơ mà, với lại bây giờ anh không có gan trách mắng gì Bùi Gia Linh, anh vẫn còn yêu quý cái mạng nhỏ này của mình lắm. Thấy anh cười, Bùi Chi Nhật cũng nhoẻn miệng cười theo: “Bây giờ anh cũng đã biết chị gái cùng chị Ân Ân của em rồi, tên Alex là tên em dùng khi ở nước ngoài, tên thật của em tên là Bùi Chi Nhật. Sau này anh muốn gọi em là Alex hay Chi Nhật đều được.” Ban đầu, Bùi Chi Nhật không hề thích Ngô An Nguyên, thậm chí có thể gọi là chán ghét nhưng qua một thời gian tiếp xúc, Ngô An Nguyên luôn đối tốt, chăm sóc cho anh từng li từng tí khiến cho anh không còn chán ghét, trong mắt Bùi Chi Nhật, Ngô An Nguyên chính là anh trai của mình. Ngô An Nguyên thì không nghĩ như thế, ban đầu đối với cậu nhóc trước mặt này chỉ đơn giản là muốn vui đùa nhưng càng tiếp xúc lòng anh lại bắt đầu xao động, tuy vẫn chưa rõ cảm giác của bản thân nhưng anh biết Bùi Chi Nhật không giống như những người tình trước, anh có tình cảm đặc biệt với cậu nhóc đáng yêu này. Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Bùi Chi Nhật giật mình thon thót khi thấy người đến là Lục Như Ân cùng Âu Tĩnh Kỳ, Lý Thanh Trí, anh mấp máy môi khẽ gọi: “Chị Ân Ân!” Lần này có phải anh sẽ tiêu đời thật không? Chị hai sẽ đánh gãy chân anh mất. Lục Như Ân đoán ra được nỗi sợ trong lòng của Bùi Chi Nhật, cô mỉm cười xoa đầu: “Đừng hoảng, chị sẽ không nói cho Gia Linh biết đâu, Gia Linh cũng sẽ không đến đây đâu, chị đã nhờ cậu ấy đi giải quyết chút chuyện rồi.” Bùi Chi Nhật thở phào nhẹ nhõm, cười tít mắt với Lục Như Ân, Âu Tĩnh Kỳ lại đứng một bên lạnh lùng, cặp mắt sắc bén nhìn từng hành động, cử chỉ của bạn gái, trong lòng hừ một tiếng, đầu của anh không xoa lại đi xoa đầu của Bùi Chi Nhật còn nói với giọng điệu cưng chiều như thế, Ân Ân của anh xem anh là không khí à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]