Bùi Chi Nhật mím môi nhìn chằm chằm Ngô An Nguyên một lúc rồi quát lớn: “Anh dừng xe cho tôi, tôi muốn xuống xe.” 
Lần đầu tiên trong đời có người quát thẳng mặt mình như thế, Ngô An Nguyên giật mình vội tấp xe vào lề, mặt mày ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Em làm sao vậy? Sao đột nhiên lại tức giận? Chúng ta phải mau chóng rời khỏi thành phố này, với thế lực của Bạch gia thì chúng ta sẽ rất nhanh bị bọn họ đuổi kịp bắt về đấy.” 
“Bắt cái gì mà bắt, ai mượn anh đến cứu tôi vậy hả? Anh không thấy tôi đang ngồi chờ người ta đến thủ tiêu à? Anh đúng là đầu heo, hỏng hết kế hoạch rồi.” Bùi Chi Nhật tức muốn điên, hận không thể đánh chết Ngô thiếu gia. 
Ngô An Nguyên càng nghe càng ngớ người không hiểu chuyện gì, anh nghe hai chữ thủ tiêu liền vươn tay sờ trán của Bùi Chi Nhật, không có nóng mà, sao lại nói chuyện khó hiểu, kỳ lạ như thế? Có ai lại chờ người ta đến thủ tiêu mình không? Ngô thiếu gia mờ mịt hỏi: “Em đâu có bị sốt đâu, sao nói lại mấy lời khó hiểu như thế? Anh làm hỏng kế hoạch gì?” 
Bùi Chi Nhật tức giận, mặt mày rất khó coi nói một tràng: “Không lẽ khi nãy anh chạy vào cứu tôi không nhận ra điều gì bất thường hay sao? Có kẻ phản bội nào bị giam cầm mà nhàn hạ ngồi vắt chân ăn đùi gà như tôi không hả? Trên người một vết thương cũng không có, hơn nữa với cái võ mèo ba chân của anh mà lại có thể cứu thoát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-hai-mat/1852432/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.