"Người hầu bên người Chấn Nghiêm huynh vừa đi.” 
"Ừm.” Huynh trưởng lo lắng cho nàng, tưởng rằng về nhà người này có thể an ủi mình. 
Đáng tiếc cho ý tốt của huynh ấy. 
"Dặn ta báo lại với ngươi, hắn không có việc gì.” 
Lại Vân Yên cười cười. 
“Đi nghĩ đi.” Ngụy Cẩn Hoằng liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người đi. 
Có vài lời phải chờ qua đêm nay lại nói. 
“Ngụy đại nhân……” Nàng gọi hắn lại. 
Ngụy Cẩn Hoằng quay đầu xem nàng. 
"Có việc gì à? Có việc gì cũng đi nghĩ rồi hẳn nói." Cả người nàng đầy vẻ mỏi mệt, dù có cố gắng giả vờ cũng không thể che giấu hết. 
“Ngủ không được, Ngụy đại nhân có thời gian uống với ta vài chén trà không?” 
Ngụy Cẩn Hoằng bật cười, quay đầu lại lắc lắc đầu với nàng, liền bước chân trở về nơi hắn nằm. 
Nàng có bao giờ tin tưởng hắn đâu, dù một chút lòng tốt từ hắn, nàng đều từ chối. 
Hắn hi vọng quan hệ của bọn họ một ngày nào đó có thể *cầu trở về cầu, lộ trở về lộ. 
*桥归桥,路归路: Cầu trở về cầu, lộ trở về lộ: hai sự việc riêng biệt, không liên quan đến nhau. Không để cảm xúc xen vào sự việc chính. 
Cho dù trong lòng nàng rõ như ban ngày sự tình sẽ không theo chiều hướng đó. 
Một bàn tay của hắn vỗ không vang, hắn cần nàng giúp đỡ. 
Hắn đã để nàng rời đi một lần, sẽ không có lần thứ hai. 
** 
Buổi chiều hôm sau Lại Vân Yên mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-hai-doi/3504614/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.