Chương trước
Chương sau
Ngay chạng vạng chiều tối hôm đó, Lại Vân Yên vội vã xuất phát từ kinh thành về huyện Thông, vừa về đến nơi đã thấy Tăng An đứng chờ ngoài cổng lớn.

"Có việc gì à, sao quản ta lại ra đón ta?” Lại Vân Yên hơi kinh ngạc.

“Bẩm thiếu phu nhân, tam công tử nhà thất lão thái công tới.” Tăng An khom lưng thưa.

“Thất lão thái công?” Lại Vân Yên trong lòng đột nhiên cả kinh nhưng trên mặt lại làm bộ khó hiểu.

“Chính là vị lão thái gia đang ở ẩn tại núI Linh Sơn, tam công tử là tôn tử của ngài ấy, xếp thứ ba trong hàng tôn tử của thất lão thái công.”

Ngụy Cẩn Hoằng thật là có thủ đoạn!

Chưa đầy nửa năm mà hắn đã mời được Ngụy Cẩn Vinh tới!

Lại Vân Yên đời trước nếm đủ đau khổ từ hắn, nay nghe thấy Tăng An nhắc tới người này, nàng liền ngứa răng.

“Đại công tử đang ở đâu? Ngài ấy về chưa?” Lại Vân Yên hàm răng phát ngứa, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười hỏi.

“Nô tài không rõ ngài ấy đang ở đâu, theo nô tài đoán đại công tử còn đang xử lý công vụ ở kinh thành.”

"Ồ?” Lại Vân Yên đúng là có chút kinh ngạc, Ngụy Cẩn Vinh đến, mà Ngụy Cẩn Hoằng cư nhiên chưa trở về đón tiếp?

Hai người này, đời trước đối đãi nhau như bằng hữu, người tài yêu quý người tài, nay Ngụy Cẩn Vinh xuống núi, hắn lại không có mặt trong phủ?

Đang làm trò gì đây?

"Vâng, nô tài sắp xếp tam công tử trong lầu các ở nhà thuỷ tạ, không biết……” Tăng An ngập ngừng nói.

"Ngươi sắp xếp rất hợp lý.” Tương lai vị này trở thành trợ tá của Ngụy Cẩn Hoằng, là khách quý, nên sắp xếp trong lầu các ở nhà thủy tạ mới phải lễ.

"Vậy mau mau thỉnh đại công tử trở về đi.” Lại Vân Yên vừa đi vừa nói chuyện.

Tăng An đuổi kịp, trả lời, “Đã thỉnh rồi ạ.”

"Giờ nào đi thỉnh người?”

"Bẩm, giờ mùi.”

“Tam công tử tới giờ nào?”

"Giờ mùi.”

Lại Vân Yên không nhịn được cười, nếu không phải diễn kịch, chẳng lẽ lần này Ngụy Cẩn Vinh đến thăm mà không báo trước một tiếng sao?

“Phòng bếp đã chuẩn bị bữa tối chưa?”

“Nô tài đã phân phó sắp xếp, đây là thực đơn, thỉnh thiếu phu nhân xem qua.”  Tăng An vừa nói vừa lấy danh sách trong tay áo ra cho nàng xem.

Lại Vân Yên mở ra nhìn, thấy không có gì không ổn, liền gật đầu, đem thực đơn trả lại cho hắn: “Ngươi làm rất tốt.”

“Đa tạ thiếu phu nhân khích lệ.”

Lại Vân Yên cười mà không nói, đi về hướng hậu viện.

Nàng đi rất nhanh, Tăng An nối gót theo sau, trong bụng muốn thỉnh nàng hay là đi tiếp đãi tam tam công tử trước, nhưng lời nói cuối cùng cũng không ta khỏi miệng.

Thiếu phu nhân không có ý định đó thì thôi vậy.

Ngài ấy dù sao cũng là nữ nhân nội trạch, đại công tử không có ở nhà, ngài ấy không đi gặp cũng tốt.

Lại Vân Yên mới vừa trở về phòng thay thường phục, Hạnh Vũ đã vội vàng vào cửa, phúc lễ với nàng, thưa: “Đại công tử đã trở lại.”

"Có thấy ngài ấy đi đâu không?”

"Dạ, đi nhà thủy tạ.”

Lại Vân Yên "Ừ” một tiếng, không hề ngoài ý muốn.

“Tiểu thư.”

Lê Hoa bưng nước ấm lên, Lại Vân Yên cầm cốc lên uống một nữa rồi đặt lại chỗ cũ, dặn dò các nàng: "Trong phủ đang có khách, các ngươi cùng với Xuân Hoa, Hạ Hà, Thu Hồng, Đông Vũ các nàng mấy ngày tới hạn chế chạm mặt khách nhân."

Cho dù Ngụy Cẩn Vinh không ma mãnh bằng Ngụy Cẩn Hoằng, nhưng Lại Vân Yên cũng có chút kiêng dè hắn, người này rất giỏi quan sát người khác, giỏi nắm bắt yếu điểm của người khác, mê hoặc nhân tâm, hễ ai mà tâm trí không thành thục hoặc ý chí không kiên định, rất dễ dàng sa bẫy của hắn, Lại Vân Yên không muốn nha hoàn bên người mình ngay từ lần gặp đầu tiên đã bị hắn nhìn thấu.

Ngụy Cẩn Vinh người này cực kỳ thông minh, duy chỉ có một điểm không tốt, hắn cũng mắc phải căn bệnh chung của người Ngụy gia, cao ngạo từ trong xương cốt, thậm chí còn kiêu ngạo hơn cả Ngụy Cẩn Hoằng. Với tính cách lịch thiệp cùng khí độ bất phàm nổi bậc trong đám con cháu, hắn cũng có thái độ hạc trong bầy gà, theo cách nói của Lại Vân Yên chính là một con công đực cực kỳ tự luyến, trừ hắn và người hắn để vào mắt ra, những người khác trên đời này đều là tục nhân, đều kẻ thối tha nghèo hèn.

Lại Vân Yên bất hạnh, nàng chính là bị quý công tử đây xếp vào hàng ngũ kẻ tục nhân xấu xa đó.

Nếu nói Ngụy Cảnh Trọng bị một tay nàng sau lưng tiễn về trời thì Ngụy Cẩn Vinh chính là bị Lại Vân Yên làm cho tức giận đến nỗi chưa đến độ 40 đã không màn thế sự.

Hắn càng kiêng kị cái gì, Lại Vân Yên liền dùng cái đó đối phó hắn, Lại Vân Yên đã từng xấu hổ nghĩ lại, Ngụy Cẩn Vinh đại khái vì ghê tởm thủ đoạn của nàng mà quy ẩn núi rừng, bởi nàng từng không ngừng sai người hắt nước bẩn lên người ưa sạch sẽ như Ngụy Cẩn Vinh, còn không quên thả phân chuột vào đồ ăn của hắn.

Nhưng mà, nàng cũng bị Ngụy Cẩn Vinh chỉnh thật sự thảm, hai năm đầu bị hưu, Ngụy đại nhân không ngừng viết thư cho nàng, đó là ý tưởng do tên này nghĩ ra.

Khi đó nàng liều mạng muốn thoát khỏi bóng ma Ngụy phủ, mỗi lần Ngụy Cảnh Hoằng gửi một phong thư, như sát muối vào vết thương của nàng một lần, mà nàng mới vừa đốt một phong, chưa đến hai ngày, trong kinh lại gửi tiếp một phong khiến nàng cảm thấy vừa căm hận vừa đau đớn trong lòng, thiếu chút nữa đã đánh mất đi lý trí yếu ớt, nếu như không phải có người ngăn cản, nàng đã sớm không chịu nỗi mà cầm đao một lần đoạn tuyệt rồi.

Ngụy Cẩn Vinh người này, so với Ngụy Cẩn Hoằng, càng biết cách ép nàng phát điên như thế nào, biết dùng cách gì để trừng phạt nàng, nếu hai kẻ tiện nhân này liên thủ, Lại Vân Yên cảm thấy tương lai vốn dĩ không tốt đẹp của nàng sẽ càng đáng lo ngại hơn.

Hơn nữa, nếu như Ngụy Cẩn Vinh lúc này đã đến bên cạnh Ngụy Cẩn Hoằng, như vậy hắn đã xuất hiện sớm hơn đời trước 5 năm, từ chuyện đời trước đến chuyện hiện tại, sự tình ngày càng có nhiều thay đổi.

“Thiếu phu nhân.” lúc này Xuân Hoa đang canh gác ngoài cửa tới báo: "Thương Tùng bên cạnh đại công tử lại đây thông báo, đại công tử thỉnh thiếu phu nhân đến tiền sảnh.”

"Hắn còn nói gì nữa không?” Lại Vân Yên nghe vậy sờ sờ trên đầu, xoay người bảo Hạnh Vũ: “Mau đi bẻ cho ta một đoá hoa nhài, phải là đoá thơm nhất ấy.”

"Vâng ạ.” Hạnh Vũ vội lui ra.

"Ngài ấy còn nói tam thiếu gia nhà thất lão thái gia cũng có mặt ở đó.” Xuân Hoa đáp.

"Ngươi nhắn với đại công tử, ta sẽ tới ngay."

"Vâng ạ.”

Không bao lâu, Hạnh Vũ đã bẻ một cành nhài, Lại Vân Yên đưa đến bên mũi ngửi, ngửi được hương hoa nồng đậm, nàng liền cười ra tiếng.

Thật tốt quá, tam công tử bị dị ứng phấn hoa, chỉ một đoá này thôi, cũng đủ để hắn hắc hơi đỏ mũi.

**

Người còn chưa vào cửa, Lại Vân Yên liền vui vẻ hỏi: “Phu quân, nghe nói tam đệ đệ nhà thất lão thái công đến.”

Vừa bước vào liền đối với diện với ánh mắt Ngụy Cẩn Hoằng, ngay sau đó, đôi mắt hắn di chuyển lên đỉnh đầu nàng, đôi mắt ngày thường ôn hòa bình tĩnh hơi nheo lại một chút.

Hắn chỉ hơi liếc nhìn một chút, Lại Vân Yên vừa lúc bắt gặp, càng vui vẻ thi lễ với hắn: "Thiếp thân đã tới chậm, xin phu quân chớ trách.”

Dứt lời, đi đến hướng vị công tử kia, cách hắn khoảng độ hai ba cánh tay, hơi phúc lễ, hoan thiên hỉ địa hô: "Đây là tam công tử sao?”

Ngụy Cẩn Vinh hơi nghiêng gương mặt tuấn tú sang một bên, không ngừng chắp tay với người trước mặt, nhưng một câu cũng không nói nên lời, cánh mũi hắn lúc này đang không ngừng run rẩy.

“Tam công tử?” Thấy hắn không đáp, Lại Vân Yên càng bước tới gần, trong miệng quan tâm hỏi han: “Ngươi bị làm sao vậy?”

Nàng cách hắn ta quá gần, Ngụy Cẩn Hoằng đột nhiên đứng dậy, bước tới nắm chặt cổ tay Lại Vân Yên, kéo nàng cách xa Ngụy Cẩn Vinh.

“Phu quân……” Lại Vân Yên “ai ui” một tiếng, cực độ kinh hoảng kêu lên, tay không ngừng giãy giụa, muốn tránh thoát bàn tay nóng như lửa thiêu của hắn.

“Ngồi xuống.” Ngụy Cẩn Hoằng kéo nàng tới ngồi xuống bên cạnh mình, hai hàng lông mày nhíu chặt, đôi mắt sâu thẳm trong suốt lúc này toàn là khói mù.

Hắn vừa dứt lời, bên kia Ngụy Cẩn Vinh từ khi Lại Vân Yên bước vào vẫn chưa nhìn nàng một cái đã bị chảy nước mũi, một thanh âm ách xì vang lên, không quá vài cái, hắn liền lấy tay áo che mũi, sải bước chạy ra khỏi cửa.

Hắn vội vàng bỏ chạy, tấm lưng kia vội vã như vậy, còn đâu phong thái *nhàn vân dã hạc ngày nào.

*闲云野鹤 Nhàn vân dã hạc: ẩn dụ thái độ, phong thái tự do, nhàn nhã, thong dong, không bị ràng buộc.

Lại Vân Yên mở to hai mắt nhìn, thẳng đến hắn nhìn không thấy bóng dáng nữa, mới vừa lòng thở dài, nàng quay đầu lại chân thành nói với Ngụy Cẩn Hoằng: "Nhiều năm chưa gặp qua Vinh công tử tư thái siêu việt, thiếp cảm thấy rất mừng.”

Năm đó sau khi Ngụy Cẩn Vinh quy ẩn, nàng thiếu đi một đối thủ khó chơi, từ đó không thể nghe được tin tức Vinh công tử không phải dậm chân thì nhảy sông, Lại Vân Yên thiếu quá nhiều lý do để thổi sáo gảy đàn, tháng ngày bớt đi không ít vui vẻ.

Hôm nay vừa gặp mặt, Lại Vân Yên cảm thấy đau đầu rất nhiều, cũng cảm thấy những vui vẻ ngày đó đã trở về.

Nghe vậy, Ngụy Cẩn Hoằng nhắm mắt, vỗ trán ngồi xuống.

Lại Vân Yên nhịn rồi lại nhịn, mới dằn xuống được xúc động muốn cười, lại nhịn không được có chút đắc ý đỡ đỡ hoa nhài trên đầu.

Theo nàng nói, mùi hương hoa nhài dễ ngửi thật sự, hiện tại đúng vào mùa hoa nhài nở rộ, nàng cảm thấy mình hẳn nên căn dặn nha hoàn mỗi người cài trên đầu một đoá nhài, vừa lúc hợp với tình hình.

“Cẩn Vinh đến phủ để mời ta tháng chín thăm thú núi Phong.” Ngụy Cẩn Hoằng nhắm mắt lại vừa day day trán vừa nói: "Tháng mười hắn bắt đầu hành trình ngao du thiên hạ.”

"Ngao du ư?” Lại Vân Yên buông xuống đôi tay khẽ chạm vào đoá hoa xuống, hơi nghiêng mặt nhìn về phía hắn bên này.

"Ừ.”

“Ngụy đại nhân không phải đang nói giỡn chứ?” Lại Vân Yên nhìn hắn hỏi.

Ngụy Cẩn Hoằng trợn mắt, xoay người sang nhìn thẳng vào đôi mắt nàng: “Ta không hề.”

Nhưng mà, nếu hắn nói không phải, nàng có tin hắn không?

"Ồ.”

Thấy nàng lại cầm khăn che miệng, làm bộ làm tịch, Ngụy Cẩn Hoằng liền lạnh mặt.

“Thiên hạ nhiều người tài ba ẩn sĩ, tam công tử là một người cao thượng, thông minh, nói vậy có thể kết giao không ít bằng hữu tốt đúng không?” Nàng cười cười trò chuyện với hắn, đôi mắt cong cong, bộ dạng như thiệt tình mong điều tốt đẹp đến với người khác.

Ngụy Cẩn Hoằng nhìn đóa hoa nhài trên đầu nàng, nếu như nàng không cài đoá hoa này lên đầu, bộ dáng nàng vừa mới nhìn thấy Cẩn Vinh, tựa như tương phùng tình lang xa cách đã lâu, tâm trạng hoài niệm và lưu luyến nói không thành lời.

Nội tâm của nàng rốt cuộc đã trưởng thành như thế nào?

Có lẽ là là do cách xa quá lâu, hắn đã nhìn không thấu nội tâm của nàng.

Nàng yêu thích cái gì, không thích cái gì, hắn không còn phân biệt rõ nữa.

**Bữa ăn tối hôm đó, Lại Vân Yên cũng không dùng bữa cùng bọn họ, dựa theo hiểu biết của nàng với Ngụy Cẩn Vinh, người này chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để không ở lại đây.

Lại Vân Yên mới nghĩ đến thôi tâm tình đã vui vẻ lên, gọi nha hoàn của mình vào, kêu các nàng cài hoa nhài lên đầu, ngay cả gã sai vặt cũng dùng hoa nhài trang trí túi tiền, đeo trên đai lưng.

Cái mũi của Ngụy Cẩn Vinh đúng là rất nhạy cảm, cách làm này đủ để hắn tắm trong biển hoa nhài do người của nàng vây quanh rồi.

Bên kia Lại Vân Yên hết sức vui mừng, bên đây Ngụy Cẩn Vinh sau khi ở trong phủ được một ngày, ngửi đủ hương hoa nhài, cầm khăn xoa xoa cái mũi đỏ ửng, xin phép Ngụy Cẩn Hoằng: “Huynh trưởng, ta còn có việc, ngày mai ta muốn tới kinh thành.”

"Ừ, vậy ngươi hãy đến Ngụy phủ trong kinh thành mà nghĩ ngơi.”

"Vâng.” Ngụy Cẩn Vinh lại hắt xì một cái, nhịn không được hỏi Ngụy Cẩn Hoằng: “Huynh trưởng, hình như đại tẩu không thích ta có phải không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.