Nhận được phương thuốc từ tay Ngụy Cẩn Hoằng, phương thuốc này có thể dùng hay không, phải sử dụng như thế nào, Lại Vân Yên vẫn còn đang suy nghĩ. 
Nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng cho thân thể Tô Minh Phù, chưa lưỡng lự bao lâu, nàng vẫn đem phương thuốc đưa đến chỗ huynh trưởng. 
Ít ngày sau, Lại Chấn Nghiêm tới Ngụy phủ, đúng lúc Ngụy Cẩn Hoằng cũng đang ở trong phủ, cùng Lại Chấn Nghiêm trò chuyện nửa canh giờ, mới nói có việc muốn đi thư viện một chuyến, để Lại Vân Yên bồi huynh trưởng nói chuyện một lát. 
 Lại Vân Yên vẫn ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói chút chuyện thơ từ nhã sự, nghe được trong lòng cười lạnh một hồi, đến khi Ngụy Cẩn Hoằng nói phải đi, trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn tươi tắn cười duyên nói với Ngụy Cẩn Hoằng: "Thiếp biết được, phu quân đi thong thả.” 
"Ừ.” Ngụy Cẩn Hoằng quét nàng liếc mắt một cái, không dừng trên mặt nàng lâu, không lộ dấu vết mà hướng Lại Chấn Nghiêm nói: “Chấn Nghiêm huynh, Cẩn Hoằng trước cáo lui.” 
“Đa lễ, đi thong thả.” Lại Chấn Nghiêm cũng chắp tay đáp lễ. 
Lại Vân Yên tiễn Ngụy Cẩn Hoằng tới cửa, Ngụy Cẩn Hoằng ngoái đầu nhìn lại, khoảnh khắc không có ai chú ý nhìn nàng, nàng cười có điểm lạnh, liền biết nàng bực hắn cố ý kéo huynh trưởng nàng nói chuyện, hao phí thời gian của nàng. 
Chỉ liếc mắt một cái, nàng lấy lại tinh thần, lại khôi phục nhiệt tình kiều mỹ, hắn cong cong khóe miệng, đạm mạt cười một tiếng, cất bươc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-hai-doi/3446968/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.