Cổ Thược lén la lén lút thò đầu dò xét, bố còn chưatan sở, mẹ già đang ôm baby ra đường đi dạo, lúc này không chạy còn đợi lúcnào?
Nhanh chóng rút vali ra, len lén nhét hết tất cả nhữngthứ đã chuẩn bị vào, như tên bay kéo cửa chạy ra.
Đối với cô mà nói, trong nhà là nơi chứa đầy thị phi,không nên ở lâu, biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng bỏ chạy, dù sao cứchạy về bên kia đã, rồi tùy tiện tìm một cái cớ không phải được sao? Bố mẹ còncó thể trách móc cái gì?
Cổ Thược viết mấy dòng lên giấy rồi vứt trên mặt bàn,cầm vali nhỏ của mình rồi phóng đi.
Khi cô đang chờ thang máy, di động bỗng nhiên truyềntới tiếng tin nhắn.
Vội vã liếc nhìn, ánh mắt Cổ Thược híp lại, nắm taynắm chặt.
“Bà xã ở đâu vậy?” — Ông xã thân yêu.
Hắn còn dám động vào di động của mình? Lại còn dám đổimột cái tên vô sỉ như thế!
Cổ Thược cắn răng, nhét di động vào trong túi áo, vờnhư mình chưa từng nhận được tin nhắn.
Nếu không phải tại hắn, liệu cô có đến mức ngay cả chỗdung thân cũng không có hay không?
Nếu không phải tại hắn, liệu cô có đến mức sợ bố mẹphát hiện ra mà chạy trốn hay không?
Nếu không phải tại hắn, liệu cô có sợ không thể quahết ngày hôm nay thế này không?
Sau khi suýt chút nữa bị bắt gian ngày hôm qua, cô cứnhắm mắt lại là lại thấy mẹ già đứng bên cạnh bắt gặp cô và Chân Lãng lăn lộntrên giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461980/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.