Bàn tay đặt trên nắm cửa từ từ hạ xuống, Cổ Thược nhănmặt xoay người, vẻ mặt như hận không thể xé anh thành từng mảnh nhỏ rồi nuốtvào bụng, “Tôi sẽ yêu cầu bác sĩ nữ, chỗ các anh không phải ngay cả bác sĩ nữcũng không có chứ, nếu không tôi sẽ đổi bệnh viện khác!!!”
“Roẹt…” Hai tấm rèm cửa đột nhiên bị kéo ra, ánh mặttrời chiếu vào đến chói mắt, Cổ Thược bất giác đưa tay lên che mắt, né tránhánh sáng.
“Bác sĩ nữ cũng phải sờ phải nắm phải vẽ.” Chân Lãnguể oải dựa lưng vào ghế, “Mặc dù cô tính cách tùy tiện nhưng bình thường khôngthích người khác xâm nhập phạm vi cá nhân, cô xác nhận có thể chấp nhận hai bàntay bò tới bò lui trên người mình? Cho dù là bác sĩ?”
Sắc mặt Cổ Thược biến đổi khôn lường, chuyển thành âmtrầm.
Chân Lãng nói đúng, trừ khi là người cô cực kỳ tintưởng, nếu không cô không thích có người tới gần mình quá thân mật, ngay cả côcũng không biết tập võ chính là nguyên nhân của vấn đề. Cô có cảm giácmãnh liệt về lãnh địa và không gian cá nhân, bất cứ khi nào có người tới gần đềuvô thức né tránh, nếu đột nhiên xông vào không gian của cô, thậm chí cô sẽ vôthức cho ngay một quyền. Cho nên cô không thích đi xe công cộng, thà ngồi xecủa kẻ thù cũng không muốn tiếp xúc thân cận với người khác. Đương nhiên bìnhthường cô sẽ cố hết sức để kiềm chế, cũng chưa từng nói cho người khác cái bệnhnho nhỏ này của mình, Chân Lãng kia từ đâu nhận ra?
“Tôi… có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461944/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.