Khi Phương Thanh Quỳ vào phòng nhìn thấy trước mắt chínhlà một cảnh tượng như thế này: bánh bao để trước mặt Cổ Thược đã không còn bốchơi nóng, bát canh bánh bao nát bét, cái thìa trong tay Cổ đại cô nương đangkhua loạn xạ, canh bắn tung tóe khắp nơi. Còn người nào đó hồn bay chín tầngmây căn bản là không có chút ý thức, cứ múc rồi lại đổ, đổ rồi lại múc…
“Sao cậu lại giống như trẻ con vậy, ăn mà bầy ra cảmột bàn.” Phương Thanh Quỳ chán ghét nhìn đống bánh bao hỗn độn, “Như thế nàycậu còn ăn không? Không ăn tớ ném.”
“Ừ.” Cổ Thược vẫn đờ đẫn như thế, thờ ơ trả lời.
“Sao?” Bát cháo trước mặt một chút cũng không độngđến, đây hoàn toàn không phải Cổ Thược mà cô quen biết, quá kì quái, “Ngay cảbữa sáng cậu cũng không ăn? Chẳng lẽ bị bệnh?”
Cổ Thược tinh thần hoảng hốt, căn bản không nghePhương Thanh Quỳ nói gì, ngón tay vẫn nắm lấy cái thìa, ngây ngốc ngẩn người.
“Cậu rốt cuộc là bị làm sao?” Mặt Phương Thanh Quỳ đưađến trước mặt Cổ Thược, “Dáng vẻ này là thế nào đây? Sao lại giống như đangtương tư a.”
“Cái gì?” Cổ Thược đột nhiên sợ hãi bừng tỉnh, nhìnthấy mỹ nữ ngay trước mặt, bị dọa giật lùi về sau, “A, cậu làm gì tới gần tớnhư thế?”
Phương Thanh vặn vẹo eo thon nhích tới gần Cổ Thược,ngón tay thon dài lướt đến dưới cằm cô, “Lại đây nói cho tớ biết có phải hômqua xem mặt gặp được nam nhân tốt rồi không, làm cho cậu ngay cả hồn cũng khôngcần như thế.”
“Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461939/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.