Nhìn gương mặt người đằng trước một chút, Cổ Thượckhông có nửa điểm áy náy mở miệng, “A, thật sự ngại quá.”
“Không sao.” Người đàn ông luống cuống lau.
“Tôi đi trước, làm lỡ thời gian của anh thật ngạiquá.” Cổ Thược bị một câu nói làm cho phun ra, lại càng thêm luống cuống.
Xem mặt chết tiệt!!!
Vì sao cô phải ăn no như vậy để mà xem với chẳng mặt?
Dạ dày khó chịu, chân cũng khó thụ, chân răng càng khóchịu!
“Cổ tiểu thư.” Người đàn ông một bên lau mặt, một bênvội vàng đứng lên, “Là sở hôn nhân theo lời cô yêu cầu có chuyện gì nói thẳng,không dài dòng, tôi ngắn gọn sáng tỏ, cô có để ý không?”
“Không để ý.” Bởi vì căn bản không liên quan đếnchuyện của cô, lúc này cô chỉ muốn nhanh nhanh ra ngoài, hít thở một ít khôngkhí trong lành.
Ánh mắt người đàn ông sáng lên, “Tôi rất muốn tiếp tụcgặp gỡ với cô, nhưng cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi.”
“Trả lời cái gì?” Khẩu khí của cô thập phần không tốt,“Trước khi yêu cầu người khác, có phải nên nói chính mình trước hay không, anhthì sao? Có còn xử hay không?”
“Đàn ông sao có thể so được?” Người đối diện sửng sốt,“Thế giới này ai lại yêu cầu đàn ông là xử nam?”
“Mình không phải thì đừng yêu cầu người khác!” CổThược lạnh lùng hừ một tiếng, “Chủ nghĩa sô-vanh.”
Chủ nghĩa Sô vanh (chauvinism) là mộtchủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng
Không cần phải tiếp tục nói nữa, ánh mắt Cổ Thượchướng ra cửa, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461927/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.