Người nào đó đang chậm rãi ăn bít tết ho nhẹ mộttiếng, buông dao nĩa trong tay xuống, cầm cốc nước nhấp một ngụm.
Sao không nghẹn chết hắn đi?
Cổ Thược phi ra mấy ánh mắt khinh thường, làm nhưkhông có gì rút ánh mắt lại, cười cười lấy lại tư thế đoan trang, nhìn lạingười đàn ông trước mặt.
Trong đĩa nhỏ tinh xảo, mấy miếng khoai chiên đẹpnhưng rất thưa thớt, người đàn ông tay mắt lanh lẹ đưa tay về phía cái đĩa nắmlấy, chờ cho tới khi cái tay kia thu lại, trong đĩa chỉ còn lay lắt hai bamiếng tàn.
“Cổ tiểu thư, không cần khách khí với tôi, bữa này tôimời, cô muốn ăn gì cứ thoải mái gọi.” Người đàn ông đẩy menu về lại trước mặtCổ Thược.
Đang đói lại có mỹ thực trước mặt, thông thường chỉ cóthể đầu hàng, nhất là người như Cổ Thược. Ánh mắt cô luôn bất giác bắn về phíatrong góc kia, hai mắt hung hăng nhìn miếng thịt bò trước mặt Chân Lãng.
Ngón tay lướt trên thực đơn, dừng lại tại vị trí bíttết.
“Cái này thật sự là rất đắt.” Ngón tay người đàn ôngchỉ menu trước mặt Cổ Thược, lông mày nhíu chặt, “Cô xem, có mấy miếng mà nhữngtám tệ, tổng cộng có mấy miếng khoai chiên a? Tám tệ, ở ngoài có thể mua cảcân, có thể ăn được nửa tháng.”
Ánh mắt Cổ Thược phi tới, trừng lớn. Phát hiện một bênmặt của bồi bàn đứng bên giật giật, nhưng rất nhanh lập tức bình tĩnh lại, duytrì nụ cười chuyên nghiệp.
Trong đầu, chỉ có hai chữ Phương Thanh Quỳ ấn thậtsâu, thanh lịch.
Đúng vậy, thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461923/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.