(Há há. Cường thượng =)))
“Oa!” Phương Thanh Quỳ nhìn Cổ Thược xách về một túiđồ ăn phát ra tiếng cảm thán thật lớn, “Bánh ngọt quán cà phê ‘Tuyệt sắc’ ở gócđường? Cậu có phải nhặt được tiền trên đường hay không? Bình thường ngay cả cáibánh nướng cũng ít thấy cậu gói cho tớ một cái, hôm nay lại là mười mấy cáibánh ngọt đắt tiền như thế? Hay là…”
Mặt của cô đưa đến trước mặt Cổ Thược, không tự chủ dòxét trán của cô rồi lại đo với nhiệt độ cơ thể mình, “Không bị sốt a, tại saocậu lại mua đồ ngọt? Cả đời cậu không phải hận nhất đồ ngọt sao?”
Ánh mắt Cổ Thược tà tà liếc cô một cái, “Đây là ChânLãng mời tớ.”
Phương Thanh Quỳ mở một cái hộp, cẩn thận lấy bánh ngọtra, cắn một miếng, lộ ra mỉm cười cực kì ngọt ngào thoải mái, “Thật là mỹ vị.”
Hiển nhiên là bạn tốt đã bị câu đi toàn bộ hồn phách,căn bản không chú ý tới cô đang nói cái gì, Cổ Thược cúi đầu đến bên tai côdùng sức rống to, “Cái này là Chân Lãng mua cho tớ.”
“Chân Lãng?” Cô gái nhỏ xinh đẹp nuốt miếng bánh ngọttrong miệng xuống, trợn tròn mắt, “Anh ta muốn chết a?”
Suy nghĩ một chút, lại rất rất nhanh lắc lắc đầu,“Không đúng a, với tính cách của anh ta phải nhét toàn bộ vào trong bụng cậumới đúng, sẽ không để cậu có cơ hội gói về cho tớ ăn.”
“Bởi vì…” Cổ Thược cười phì một cái như nghĩ tới cáigì, hai tay chống hông đứng trong đại sảnh ngửa mặt lên trời cười điên cuồng,hai vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-de-dang-hoa-giai/2461910/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.