Chương trước
Chương sau
Giang Nhiễm tưởng lên đại học sẽ ung dung hơn một chút, nhưng thật ra lại không phải như vậy. Nơi đây cũng không khác cấp 3 là bao, chỉ là không bị quản chặt chẽ như trước mà thôi. Khóa học ở đại học rất nhiều, ngoài cuối tuần ra thì một tuần chỉ có 3 tiết được nghỉ, còn lại là tự học sớm tối. Cứ như vậy từ 6 giờ sáng đến 10 giờ tối, mọi người lên đến KTX thì đều lần lượt đi rửa mặt, đến lúc leo lên giường thì đã mệt rã rời, vậy mà vẫn phải ôm sách học ABCD.
Trước kia Giang Nhiễm chưa làm PPT bao giờ, sau khi tìm kiếm tài liệu liên quan sẽ phải vận dụng để làm PPT (1).
(1) PPT: Power Point.
Ban ngày lên lớp, tối đến là tự học nên cũng không thể trò chuyện thật lâu với Dương Kế Trầm như trước kia, kể cả mấy tin nhắn qua lại dường như cũng không còn tác dụng gì nữa.
Lúc đầu Giang Nhiễm lên lớp rồi còn lén gửi mấy tin nhắn cho anh, nhưng không bao lâu sau trường học đã có chính sách mới là nộp điện thoại theo mã sinh viên, không có sẽ tính là trốn học. Sinh viên nào gia cảnh giàu có sẽ nộp hai cái điện thoại, những sinh viên bình thường thì chỉ có một, sinh viên nghèo thì ngay cả điện thoại cũng không có.
Giang Nhiễm bận thích ứng với cuộc sống mới, tuy có nhớ Dương Kế Trầm nhưng lại không rảnh để bận tâm. Có một tối hai người gọi điện cho nhau nhưng cô lại thủ thiếp đi, đã vậy lại còn ngáy nữa.
Hôm sau Dương Kế Trầm cười cô giống heo.
Hai trận trước Dương Kế Trầm đều đoạt chức vô địch như trong dự liệu. Giang Nhiễm và Lâm Vân cũng đã xem tường thuật trực tiếp, nhưng mạng lại thường đột ngột gián đoạn, lúc những người khác nhắn tin mừng thắng lợi thì hai người vẫn đang chờ mạng tải lại.
Chủ đề của Giang Nhiễm và Lâm Vân không thể tách rời Dương Kế Trầm. Giang Nhiễm thích anh nên luôn miệng nhắc tới, Lâm Vân lại sùng bái anh nên luôn lấy đó làm mục tiêu, một người luôn khen anh tốt đẹp vô cùng, một người lại khen năng lực của anh siêu hạng.
Lâm Vân còn cho Giang Nhiễm xem các bài viết của mình ở trên Post Bar, mỗi một bài đều liên quan tới những lần thi đấu của Dương Kế Trầm, cũng là những ái mộ và sùng bái của cô ấy dành cho anh.
Lâm Vân quá phấn khởi nên kéo xuống tận bên dưới, tới lúc Giang Nhiễm mở mắt thật to thì Lâm Vân mới mau chóng tắt đi.
Hai cô gái nhỏ cứ cậu cướp tôi giành náo loạn vô cùng, cuối cùng Lâm Vân phải nói: “Viết mấy câu truyện nhỏ liên quan tới cậu và Yang.”
Giang Nhiễm kéo xuống xem rồi không nhịn được cười, văn phong của Lâm Vân rất mới mẻ, khi viết sẽ dùng ngôi thứ ba để tả bọn họ. Cô ấy viết lại ngày thường cô gọi điện cho Dương Kế Trầm thế nào, rồi cả lần trước anh đến đây tìm cô.
Phản hồi bên dưới náo nhiệt cô cùng, một phe thì hô muốn biết nhiều hơn một chút, một phe lại làm loạn và không thừa nhận người bạn gái này.
Lâm Vân nói: “Cậu biết fan hâm mộ cũng chia ra nhiều kiểu mà, thích một người đến mức cố chấp rồi sẽ không phân biệt được hiện thực và ảo tưởng, sau đó cũng muốn chiếm thứ bản thân mình thích làm của riêng, đừng để ý tới những bình luận đó. Nếu là fan chân chính thì sẽ chúc phúc bạn gái mà Yang đã thừa nhận, giới này không phức tạp như giới giải trí đâu.”
Nụ cười của Giang Nhiễm bỗng cứng đờ, cô ấn mở vào một mục có tiêu đề là: Những scandal bạn gái trước kia của Dương Kế Trầm, có bằng chứng.
Người thứ nhất là người mẫu, mặt baby, ngực lớn. Cô này ngồi áp sát vào Dương Kế Trầm ở quán bar, hai người còn cười cười nói nói.
Người thứ hai là thiên kim tiểu thư gì đó, mặt V-line, ngực lớn. Hai người uống Sâm-panh và trêu đùa tại một party sân thượng nào đó.
Người thứ ba là người mẫu chân dài, ngực lớn, khi ấy còn dìu Dương Kế Trầm ở một quán bar.
Giang Nhiễm: “…”
Cô chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Dương Kế Trầm ở KTV, khi ấy anh ôm phụ nữ rồi còn nói lời không đứng đắn, trông cà lơ phất phơ vô cùng. Khi ấy cô thật sự cảm thấy anh không phải người tốt, về sau dù thích anh rồi nhưng cũng chưa từng nghĩ lại về phương diện kia.
Dù biết bây giờ anh một lòng một dạ với mình là tốt rồi, nhưng không rõ tại sao, khi thấy những thứ này cô vẫn hơi ghen, ngọn lửa nhỏ trong lòng kia cứ âm ỉ mà không có chỗ phát tiết.
Ai cho anh trước kia câu tam đáp tứ như thế.
Trước kia Từ Chi Hạ có như thế cô cũng không tức giận, nhưng mấy người phụ nữ rối loạn này lại chợt khiến cô thấy ghen.
Dương Kế Trầm chưa từng mập mờ với Từ Chi Hạ mà luôn khách khách khí khí, mọi người cũng nhìn ra được anh thật sự coi cô ta là bạn, là em gái mà thôi. Anh không trêu ghẹo chút nào mà đường đường chính chính ở cạnh cô ta. Thế nên đáy lòng Giang Nhiễm luôn tin tưởng anh không có tình cảm với Từ Chi Hạ, tất cả chỉ là ước muốn đơn phương của Từ Chi Hạ, vì thế cô mới thấy cô ta là một người đáng thương.
Nhưng nhìn thử mấy bức ảnh này xem, anh còn cười vui vẻ đến thế, ánh mắt cũng sáng cả lên.
Trước đây Quý Vân Tiên từng hỏi nếu bên cạnh Dương Kế Trầm nhảy ra mấy Trương Tam Lý Tứ thì cô có ghen hay không. Lúc ấy cô nghĩ mình sẽ ghen, nhưng không nghĩ lại ghen nặng tới mức này.
Quý Vân Tiên thận trọng nghe điện thoại rồi giải thích: “Tin lá cải cả đấy, mày cũng biết trước nay Yang chưa thừa nhận ai công khai bao giờ. Mày tuyệt đối là chính quy.”
Giang Nhiễm mím môi rồi nhìn Lâm Vân vài lần, sau đó lại chợt bật cười. Cô không biết đột nhiên mình khó chịu chuyện gì, chỉ xem mấy bức ảnh mà đã hận không thể vọt đến hỏi anh cho rõ rồi.
Giang Nhiễm bất đắc dĩ nói: “Con gái đúng là loài động vật hẹp hòi.”
Cô đang nói chính mình.
Lâm Vân cười một tiếng: “Tiểu Nhiễm, cậu tức giận mà cũng dịu dàng như thế.”

Giang Nhiễm nói: “Không phải dịu dàng, chỉ là nghĩ kĩ thì không có gì phải giận, chẳng qua… Sau này tôi sẽ hỏi anh ấy cho ra nhẽ, lúc trước thế mà dám trái ôm phải ấp, khốn kiếp.”
Câu mắng “khốn kiếp” này không giống như đang mắng chửi người khác, mà giống như người yêu đang tán tỉnh nhau hơn.
Dương Kế Trầm bận huấn luyện và di chuyển tới thành phố tiếp theo, Giang Nhiễm bận học hành, thế là những cuộc điện thoại của hai người ngày một ít đi. Ngay cả tin nhắn cũng chỉ có hai câu, không phải anh có việc thì cũng là em có việc. Sau một tuần như thế, Giang Nhiễm đã quên mất mấy tin lá cải kia.
Giang Nhiễm là người chăm chỉ nhất cả phòng ngủ, việc phải làm cũng nhiều vô cùng, cứ 2 – 3 ngày cô lại phải chạy tới văn phòng của phụ đạo viên một lần, rồi lại phải thu tiền phí này kia hay đi phát thứ gì đó. Cũng may Tống Dật Thịnh là người nhiệt tình, cậu thường tự lo mấy việc nhỏ nhặt khác. Cuối thu nắng gắt vô cùng, vậy mà Tống Dật Thịnh thường làm việc tới cả đầu đầy mồ hôi.
Phụ đạo viên từng trêu chọc cậu: “Có phải em thích lớp phó không đấy? Yêu đương ở đại học cũng được thôi, nhưng đừng trễ nải việc học. Thời đại học thầy chẳng nghĩ được gì khác đâu, lúc ấy à…”
Thầy giáo dạy lớp Kế toán cơ sở ngày thứ Ba có việc nên phải nhờ người khác tới dạy thay, nhưng nói trắng ra thì đây chính là tự học.
Tống Dật Thịnh vừa từ văn phòng về, cậu ấy bê một chồng vở ghi màu hồng rồi ngồi xuống sau lưng của Giang Nhiễm: “Ha ha, các cậu đang nói chuyện gì đó, nói tôi nghe với!”
Nam sinh ngồi bên cạnh Tống Dật Thịnh vỗ vỗ vào mông cậu ấy: “Lớp trưởng, mông cậu vểnh lên tận trời rồi, còn rướn về phía trước nữa là nhào xuống bàn của mấy người Giang Nhiễm đấy.”
Tống Dật Thịnh nhíu đôi mày thanh tú: “Con mẹ nó cậu sờ loạn gì hả.”
“Thích sờ mông nhỏ mềm mại của cậu đấy, nào bảo bối, mau lại đây.”
“Cút.”
Mấy nam sinh thường thích đùa ác ý như vậy, luôn thích sờ chỗ này, sờ chỗ nọ.
Tống Dật Thịnh nói: “Vừa mới từ chỗ phụ đạo viên về, thầy ấy còn lôi kéo tôi nửa ngày để kể chiến tích vĩ đại nữa.”
Từ Đan nghiêng đầu hỏi: “Thầy ấy kể gì với cậu?”
“Kể thời đại học và nghiên cứu sinh thầy ấy cố gắng thế nào, nữ sinh có thích cũng không liếc nhìn dù chỉ một chút, sau đó bảo tôi lấy việc học làm trọng. Bla bla bla không ngừng, biểu cảm kia cũng buồn cười vô cùng.”
Từ Đan: “Thế nên đến bây giờ thầy ấy vẫn luôn độc thân đấy thôi.”
Tống Dật Thịnh lấy ngón tay cuốn tóc Giang Nhiễm chơi: “Này Giang Nhiễm, cậu đừng nghiêm túc như thế, không làm đề này cũng không sao đâu. Dù có biểu hiện tốt thì cuối kỳ vẫn cần một câu của thầy cô giáo mà.”
Giang Nhiễm xoay người sờ tóc mình: “Cậu đừng nghịch tóc tôi nữa, đã rụng nhiều lắm rồi.”
Tống Dật Thịnh: “Tôi mua dầu gội Bá Vương cho cậu nhé?”
Giang Nhiễm: “…”
Nam sinh bên trên đập bàn: “Các cậu có thể đừng cả ngày mắt qua mày lại thế không, có phiền không hả! Cậu nói thử xem, Tiểu Nhiễm có bạn trai rồi, cậu cứ ngồi sau cậu ấy làm gì!”
Tống Dật Thịnh cầm sách nện người kia: “Liên quan gì đến cậu!”
Thầy giáo: “Trật tự! Trật tự!”

Lời đồn Tống Dật Thịnh thích Giang Nhiễm đã truyền đi tới mức lớp bên cạnh cũng biết, vì Giang Nhiễm là bạn cùng phòng của Từ Đan, Từ Đan lại là hoa khôi trong lớp. Tống Dật Thịnh này tuy hài hước nhưng mặt mũi đúng là tuấn tú sạch sẽ. Thiếu niên cao gầy, lại là một trong những hot boy đẹp trai của lớp. Tuy người này không theo đuổi nhưng mấy kẻ chuyên hóng chuyện lại nghe ngóng được, chỉ cần mấy phòng ngủ buôn với nhau là tất cả đều biết.
Ngay cả Từ Đan cũng nói với Giang Nhiễm: “Em nhìn xem nhìn xem, cậu ấy đang nhìn em đấy!”
Lúc này Giang Nhiễm đang ăn cơm ở canteen, khi nghe vậy thì quay đầu nhìn lại. Tống Dật Thịnh cũng không tránh né mà cười lộ hàm răng trắng noãn, sau đó nói: “Trùng hợp thật đấy.”
Từ Đan: “Đúng là cậu ấy thích em rồi, chị thấy em mà không có bạn trai lợi hại kia thì hợp lại với cậu ấy cũng không tệ. Này, em có phát hiện mắt của cậu ấy và bạn trai em hơi giống nhau không.”
Giang Nhiễm sờ cằm rồi nhìn Tống Dật Thịnh chằm chằm: “Cũng hơi hơi, đều là mắt hai mí khá sâu và đẹp.”
“Đúng là sâu thật, chị thấy cậu ấy thích em thật đấy.”
Giang Nhiễm bới cơm: “Không phải đâu, em không cảm thấy thế.”

Đảo mắt một cái, Từ Đan đã lại mua vé máy bay để đi gặp bạn trai mối tình đầu ở thành phố bên cạnh. Hai người họ yêu nhau từ lớp 10, đến nay đã được 3 năm. Từ Đan này tuy tùy tiện nhưng luôn một lòng trong chuyện tình cảm. Giang Nhiễm đã xem ảnh chụp bạn trai của cô ấy, đó là một người mày kiếm mắt sáng rất anh tuấn, cũng cực kỳ xứng đôi với Từ Đan.
Đến Quốc Khánh, cả trường chợt trống trải trong nháy mắt, người nên về nhà đều về nhà, cả ba người trong phòng KTX cũng đã về quê, chỉ có mình Giang Nhiễm là không về. Quý Vân Tiên hẹn cô đi chơi, nói là sang bên này tìm cô.
Nhưng cô ấy mua vé muộn nên ngày mùng 6 mới đến được, có điều cô ấy nói dù thế nào cũng muốn đến tìm cô.
Giang Nhiễm ở trong phòng ngủ đến nhàm chán, thỉnh thoảng cô sẽ gửi tin nhắn cho Dương Kế Trầm, nhưng cách một tiếng anh mới trả lời một lần, chỉ dăm ba câu cũng không thành được chuyện gì. Giang Nhiễm lại tiếp tục trông ngóng tin nhắn của Dương Kế Trầm, rồi bỗng sinh ra cảm giác xa lạ với anh.
Đúng là con người không thể nhàn rỗi được.
Một người quá bận còn một người quá rảnh rang, tình cảm cũng sẽ không ngang bằng.
Mấy ngày này Giang Nhiễm luôn ngụp lặn trong hoạt hình Disney, lúc trước trong nhà không có máy tính, cũng không có mạng, muốn xem phim sẽ phải ngồi chờ đau khổ trước màn hình TV. Mấy năm cấp 3 lại bị cấm xem TV, nên bộ phim gần nhất cô xem chính là bộ phim xem ở rạp cùng bọn họ.
Tới ngày mùng 6, Quý Vân Tiên hùng hùng hổ hổ chạy tới, sau đó thuê phòng ở khách sạn gần trường. Có tiền đúng là khác biệt, cô ấy cũng thuê một phòng hạng nhất như Dương Kế Trầm.
Quý Vân Tiên mang theo một chuyến đầy vali đặc sản cho Giang Nhiễm. Cô ấy nói bánh này chán, bánh kia ngán nhưng dù sao cũng là đặc sản, ăn tạm một chút đi, tất cả đều là tấm lòng.
Giang Nhiễm đưa cô ấy đi dạo một vòng rồi càn quét hết phố trước phố sau. Sau khi đi dạo hai ngày, chân hai người như muốn gãy đôi, đến giờ cả hai cũng đang nằm hình chữ đại (大) trên giường.
Giang Nhiễm hỏi cô ấy: “Sao không nhân dịp nghỉ này đi tìm Trương Gia Khải, từ đợt tháng 8 anh ấy đi, hai người vẫn chưa gặp nhau đúng không.”
Quý Vân Tiên nhìn đèn chùm: “Tìm anh ấy làm gì, tao không đi tìm anh ấy, khốn kiếp.”
“Lại cãi nhau à?”
“Không biết cái đầu kia của anh ấy nghĩ thế nào nữa, lúc nào cũng nói muốn kiếm tiền cho tao tiêu. Tao có thiếu tiền đâu, tao chỉ muốn anh ấy ở bên tao thôi. Nhưng nghĩ lại thì cũng không trách được, anh ấy thích việc này nên mới làm, ai mà không muốn đạt được xếp hạng tốt hơn. Cũng coi như có chí đi, không uống công lần đầu trông thấy tao đã thần tượng anh ấy.”
Giang Nhiễm: “Xếp hạng của anh ấy trong hai lần thi này không tệ.”
“Coi như có tiến bộ.” Giọng của Quý Vân Tiên hơi không yên lòng, giống như có tâm sự vậy.
Nhưng chỉ cần một chút như vậy là Giang Nhiễm đã nhận ra, cô nói: “Mày đến tìm tao không phải chỉ để chơi thôi đúng không, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
“Không, tao nhớ mày thôi.”
“Khai báo thành thật đi.”
Quý Vân Tiên bực bội duỗi thẳng chân rồi thở dài nói: “Bố mẹ tao bảo năm sau cho tao đi trao đổi ở Úc, nhưng tao không muốn. Cuối cùng ầm ĩ một trận rồi bắt tao nhất định phải đi. Tao còn chưa nói với Trương Gia Khải.”
“Hả? Thế đi trong bao lâu?” Giang Nhiễm ngồi dậy.
“Đến khi tốt nghiệp đại học năm 4, tao không muốn đi đâu.”
“Nhưng mà…”
Bố mẹ Quý Vân Tiên đều là người làm ăn, họ không quá quan tâm tới cô ấy, từ nhỏ tới giờ có quyết định gì cũng không để ý đến suy nghĩ và ý kiến của Quý Vân Tiên, hơn nữa một khi đã nói ra chuyện gì thì sẽ chắc như đinh đóng cột.
Quý Vân Tiên phồng má: “Tao mặc kệ, chờ đủ tuổi tao sẽ đi đăng ký kết hôn với Gia Khải!”
“Bố mẹ mày biết chuyện của mày với Trương Gia Khải không?”
“Không biết, biết thì đánh gãy chân tao mất.”
Giang Nhiễm: “Về sau tìm cơ hội nói chuyện tử tế xem, dù tỉ lệ thành công không lớn nhưng vẫn phải nói rõ một lần. Lúc đó tao cũng nghĩ mẹ tao không đồng ý, nhưng lúc mọi chuyện lộ ra rồi, bà lại bình tĩnh hơn tao tưởng nhiều. Tuy vẫn hận bố tao nhưng bà cũng không cấm đoán hay chia rẽ chút nào.”
“Mẹ mày yêu thương và lo lắng cho mày, bố mẹ tao vốn không coi tao là người.”
Quý Vân Tiên hít mũi một cái.
Sau mấy giây yên lặng, mắt của Quý Vân Tiên dần đỏ lên, từng giọt nước mắt cũng nối đuôi nhau mà rơi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.