Chương trước
Chương sau
Lần đầu thấy Ô Mộc còn tưởng hắn không cẩn thận đè chết Tống Hứa rồi, kết quả động động một lát sóc nhỏ liền mê mang mở mắt ra, ngồi dậy vuốt vuốt mớ lông bị ép xẹp lép của mình, tiếp tục làm một sóc nhỏ lông xù.
Giờ quen rồi Ô Mộc không sợ hãi nữa, hắn yên lặng nằm trong ổ cỏ chờ Tống Hứa tỉnh lại. Cánh tay được vảy rắn bao trùm vuốt ve đuôi to của Tống Hứa, dưới ánh nắng mặt trời, đuôi nàng ánh lên sắc đỏ nâu.
Không có sóc nhỏ ở bên cạnh làm ồn, Ô Mộc liền nhớ tới cái đề tài đã bị nàng đánh trống lảng trước đó. Lúc nhìn Tống Hứa chạy sang một bên hái hoa dại ăn rồi lại nhả ra vì đắng chát, hắn mới phản ứng được là nàng nhớ rõ hết, chỉ là cố ý giả vờ như không nhớ mà thôi.
Bình thường bán thú nhân không có bạn lữ. Trong thế giới thú nhân, khả năng gánh vác trách nhiệm sinh sản của bán thú nhân giống đực không sánh bằng những thú nhân đồng dạng, nên thú nhân giống cái không ưu ái.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Ô Mộc muốn trở thành thú nhân. Nhưng đến cả hình thái bán thú nhân hắn còn chẳng giữ được bao lâu. Kỳ lạ, Ô Mộc cảm nhận được hình thái bán thú nhân lung lay sắp đổ của mình không duy trì được lâu nữa, không bao lâu sẽ biến về thú hình, nhưng trí óc của hắn lại càng thêm tỉnh táo. Hai năm trước hắn có thể duy trì hình thái bán thú nhân rất lâu nhưng cũng chẳng tỉnh táo được như bây giờ.
Hắn đã trượt dài trên con đường hóa thú không thể vãn hồi, nhưng chưa bao giờ hắn tỉnh táo như lúc này. Thân thể và lý trí biến hóa theo hai hướng trái ngược nhau. Nếu tiếp tục như vậy, có lẽ tương lai hắn sẽ trở thành một dã thú còn giữ được lý trí.
Cục sóc tròn ủm đang nằm khảm trong khe hở đuôi rắn giật giật. Nàng đưa hai chân trước ra chống lên đuôi rắn, rút đầu ra rồi chải chuốt bộ lông theo thông lệ. Nhìn về phía Ô Mộc, Tống Hứa nói thầm với thần sắc nửa vui nửa buồn:
"Ủa ngươi vẫn là bán thú nhân, sao chưa biến về nữa?"
Nàng tới gần soi kỹ biến hóa trên người đại xà. Vảy rắn vốn chỉ tới eo trong mấy ngày ngắn ngủi đã bao trùm hết phần lưng của hắn, lan ra đến ngực. Phần cổ cũng loáng thoáng vảy rắn, mu bàn tay cũng có.
Tra xét xong Tống Hứa không nói gì về cái này mà cười lớn tuyên bố:
"Nghỉ ngơi xong rồi, giờ chúng ta tiếp tục lên đường đi, không biết trạm dừng chân tiếp theo sẽ gặp phải cái gì nữa."
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Trạm dừng chân tiếp theo họ gặp bán nhân mã.
Tống Hứa hái một nhánh cỏ non, bất tri bất giác đi hơi xa khỏi chỗ Ô Mộc nghỉ ngơi. Trong tình huống này, ánh mắt của nàng và một bán nhân mã đang vươn tay hái lá non trong bụi cỏ chạm vào nhau, đôi bên đều ngây ngẩn cả người.
Bán nhân mã có nửa người dưới là bốn chân ngựa, đuôi ngựa đen dài, đùi ngựa nâu sẫm, lên trên thì nâu nhạt dần, phần bụng màu trắng, cổ là chỗ nối tiếp giữa thân người và thân ngựa, làn da bánh mật, tóc trên đầu đen nâu hỗn hợp… gần giống với hình ảnh bán nhân mã mà nhân loại tưởng tượng ra.
"Có bán nhân mã!"
Tống Hứa kích động quay đầu chạy về hướng rắn bự. Ô Mộc bừng tỉnh, cấp tốc chui vào bụi cỏ. Tống Hứa thở phì phò, chỉ vào bụi cỏ phía xa rồi nói:
"Ở đó, ở đó có bán, bán nhân mã!"
Gió đổi hướng thổi khí tức của đại xà bay tới rừng cây. Bán nhân mã kia vốn đang bị Tống Hứa làm giật mình, nghe thấy mùi này thì lập tức chạy vèo vào rừng cây thưa thớt, trốn khỏi đại xà.
Ngựa giỏi chạy, bán nhân mã cũng thế, rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng. Tống Hứa tiếc nuối thở dài, nàng còn định rủ Ô Mộc tới xem một chút mà.
Bán nhân mã, nửa người nửa rắn và nhân ngư đều là những sinh vật ảo tưởng trong các tác phẩm văn học kinh điển, hiếm thấy biết bao. Nàng còn chưa hưng phấn xong người ta đã chạy mất.
Đại xà hà hơi về hướng mà bán nhân mã kia chạy đi, Tống Hứa vội vàng nhảy dựng lên che miệng hắn lại không cho thè lưỡi:
"Không có, hắn không có công kích ta."
Đại xà ngậm miệng, nghi hoặc nhìn nàng. Không công kích vậy nàng thét to gọi hắn tới làm gì?
Tống Hứa ây da một tiếng:
"Đó là bán thú nhân đó, giống ngươi!"
Hai người đi tới đâu cũng bị người khác sợ hãi xa lánh. Có lẽ trước đây Ô Mộc cũng chưa từng nhìn thấy bán thú nhân giống hắn, bây giờ không phải có một người đây sao, nàng còn tưởng hai bên có thể tiến hành một cuộc giao lưu hữu hảo.
Ô Mộc không có phản ứng gì, hắn cũng không hiểu nổi sự hưng phấn của Tống Hứa, tiếp tục quay về bụi cỏ đằng kia nghỉ ngơi, tóc tai rối bời, tư thái xinh đẹp. Sự 'xinh đẹp' này chủ yếu đến từ thân thể mềm mại của hắn. Bày ra một tư thế tùy ý cũng rất có mỹ cảm, không dính dáng gì đến khí chất của hắn. Dù làm mặt lạnh trông vẫn rất tuyệt, thậm chí có sự tương phản nên càng tuyệt hơn nữa.
Tống Hứa không nhắc mãi chuyện nhân mã nữa, ngồi gặm cỏ bên cạnh Ô Mộc. Nàng chống cằm nhìn hắn rồi cười trộm không rõ lý do, biến hóa cảm xúc nhanh đến mức làm Ô Mộc ngớ ngẩn.
Ô Mộc:?
Từ sớm Ô Mộc đã phát hiện khí tức của bán nhân mã, ngoài ra còn có thú nhân hươu, linh dương, dê, và trâu nữa. Đây là khu vực liền kề với lãnh địa của lang tộc, hiển nhiên là lãnh địa của một bộ tộc hỗn hợp chiếm cứ.
Chỉ là động vật ăn cỏ xưa nay nằm trong thực đơn của Ô Mộc, thú nhân ăn cỏ cũng không có tính công kích mạnh như thú nhân ăn thịt nên hai người đi qua lãnh địa này cũng không thấy ai ra xua đuổi.
Sáng sớm hôm nay, khi đi vào mảnh rừng này, Ô Mộc đã phát hiện có một thú nhân mã đứng đằng xa quan sát hai người, rất nhanh lại rời đi.
Lúc ấy Tống Hứa mải mê nghịch nước trong vũng nước nhỏ ven đường nên hoàn toàn không phát hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.