Chương trước
Chương sau
"Thú hình của A Lư Cốc là rắn, màu đen hoa văn vàng, phối màu cũng như ta vậy, rất đẹp mắt." Đại lão hổ trả lời.

Tống Hứa liên tục gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói với Ô Mộc:

"Ta cảm thấy hoa văn đỏ sậm phối với nền đen mới là đẹp mắt nhất."

Có nhỏ giọng thì Hắc Sâm vẫn nghe được, bà giả vờ như không biết, hồi tưởng:

"Lúc ta gặp hắn, hình thể của hắn không khác mấy với Ô Mộc. Đó là đối thủ duy nhất mà ta đánh không lại sau khi rời bộ lạc vân du." Đại lão hổ nói đến đây thì sôi máu, phảng phất như quay lại quá khứ, ý chí chiến đấu sục sôi xòe móng vuốt.

"Ta đánh không lại hắn, suýt nữa còn bị hắn siết cổ. Ta không phục liền bám theo khiêu khích nhiều lần, cuối cùng vẫn không thắng nổi. Nếu thật sự đánh không lại rồi thì ta sinh con với hắn."

Tống Hứa: Cái logic quá là thú nhân luôn.

"Sau đó thế nào ạ? Hai người trở thành bạn lữ?" Tống Hứa truy vấn.



"Đương nhiên không, ta vân du làm gì có chuyện dừng lại một chỗ." Đại lão hổ nói như một lẽ đương nhiên: "Ta có con là đi ngay, ta tin tưởng con ta sẽ mạnh hơn hắn!"

Tống Hứa nhớ lại chương trình thế giới động vật hay xem lúc còn thơ, đúng là đa phần do giống cái nuôi dưỡng con non. Kể cả nguyên thân sóc nhỏ này, lúc nhỏ cũng là ở cùng mẫu thân, vừa thành niên thì bị đuổi khỏi bộ lạc. Bạn lữ trong bộ lạc đều không cố định, nên tình huống của Hắc Sâm cũng không phải hiếm.

"Cho nên mẹ và A Lư Cốc không còn gặp lại nhau lần nào nữa?"

"Ta chẳng có việc gì cần tìm hắn cả." Hắc Sâm gãi gãi móng vuốt: "Tới lúc muốn tìm lại tìm không ra."

Tống Hứa: Mấy chục năm trôi qua, đương nhiên là khó tìm được rồi.

"Vị A Lư Cốc kia tại sao ngay từ đầu đã nhắc nhở mẹ chuyện sinh con ra có thể là bán thú nhân. Liệu có phải vị đó cũng từng là bán thú nhân hay không?"

Đại lão hổ rất thẳng thắn:

"Không biết nữa, lúc đó ta không quan tâm hắn có quá khứ thế nào, trải qua những gì."

A Lư Cốc chẳng qua chỉ là một trong vô số đối thủ mà bà gặp được trên đường vân du thời trẻ. Chỉ có một điểm khác biệt là bà đánh không lại A Lư Cốc, nên mới chọn hắn để sinh con.

"Ta nhớ lời hắn nên định tới đây xem thử. Trên đường đi ngang qua một bộ lạc nhỏ, trong đó có một lão thú nhân vẹt. Lão cũng nói với ta về truyền thuyết này. Ven rừng rậm thú nguyên thủy có một bờ biển. Chỉ cần ra khơi tới hòn đảo đầu tiên trong biển là có thể khiến bán thú nhân trở thành thú nhân."

Tống Hứa nghe xong không nhịn được cảm thán. Thú nhân với bán thú nhân đúng là khác nhau. Nhìn mẹ hổ đi, mất trí lâu như vậy mà ngưng ăn thú nguyên thủy là có thể khôi phục khả năng nói chuyện rồi, lại còn nói tốt như vậy. Ngó sang Ô Mộc, khả năng nói chuyện trời sinh đã thiếu thốn, hắn chưa bao giờ nói được một đoạn dài như vậy.

ƯattpadTaiTheTuongPhung



Đại lão hổ vừa mở miệng là bao nhiêu nghi vấn Tống Hứa đều đổ ra hỏi hết:

"Cái con quái vật kỳ lạ vừa rồi í, có phải cũng từng là thú nhân không mẹ?"

"Nó từng là bán thú nhân, mức độ hóa thú đã nghiêm trọng lại còn ăn rất nhiều thịt thú nguyên thủy, nên triệt để biến thành dã thú."

Giọng nói của Hắc Sâm trầm thấp như người hút thuốc lá, vắt chéo hai chân trước, lông trên người vẫn chưa hoàn toàn khô ráo, trông bà vừa hoang dã vừa ưu nhã.

Bên nhau mấy tháng, đây là lần đầu tiên Tống Hứa thấy bà đoan trang như thế. Không còn là đại lão hổ tự đuổi bắt đuôi, đẩy đá ngầm lật vỏ sò, sau đó điên cuồng lắc mình vung bùn trên người nữa.

"Trước đây có không ít bán thú nhân biết được tin này, tìm hòn đảo đó. Nhưng không phải ai cũng tới được, nó là một ví dụ. Nhưng cũng xem là may mắn, nó không chết dưới biển mà còn sinh sống lâu như vậy."

Bởi vì thất bại giữa chừng nên ôm lòng oán hận, trở thành đá cản đường người khác sao?

Tống Hứa gạt "viên đá cản đường" nay đã chìm xuống biển sâu qua một bên, tiếp tục hỏi:

"Vậy chuyện Ô Mộc không thể ăn thịt thú nguyên thủy cũng là do A Lư Cốc nói với mẹ sao?"

"Không phải. Là do một ông lão trong bộ lạc nói bán thú nhân không được ăn thịt thú nguyên thủy."

"Vậy sau khi tới đây mẹ mới biết thịt thú nguyên thủy là thứ không thể ăn nhiều sao?" Tống Hứa hỏi.

Đại lão hổ im lặng liếm liếm móng vuốt che giấu sự xấu hổ:

"Ta tưởng ăn một hai con thì không sao."

Đói quá mà xung quanh không có thứ gì ăn, bà nghĩ ăn một hai con chẳng sao. Cũng có lúc bà thử ra biển bắt cá, nhưng đây không phải sở trường của bà. Sau vài lần ra khơi thất bại, thời gian bà nán lại đây càng lâu thêm, trong vô thức đã ăn quá nhiều thịt thú nguyên thủy... Rồi biến thành như bây giờ.

"Không sao đâu ạ, mọi thứ đều qua hết rồi. Mẹ nhìn Ô Mộc đi, không có chuyện gì hết, còn tới được nơi này. Hiện giờ đảo nhỏ nằm ngay trước mắt, thắng lợi trong tầm tay, tương lai chúng ta rạng rỡ vinh quang. Xưa nay con rất may mắn đó."

Tống Hứa không thể hỏi được trên đảo có gì, nhưng nàng lại càng hy vọng nhiều hơn, hận không thể lắp mô tơ vào thuyền chạy cái vèo lên đảo tìm hiểu thực hư.

Lúc này, một tia chớp xẹt ngang bầu trời. Chạng vạng tối bị mây đen bao phủ càng thêm nặng nề, điềm báo một cơn mưa lớn.

Tống Hứa: "Chừa cho ta chút mặt mũi đi mà... Làm ơn!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.