Trong cuộc hội nghị gồm hai người này, Ô Mộc chỉ phụ trách mở to mắt nhìn Tống Hứa, đợi nàng tự hỏi tự trả lời xong thì tự đưa ra quyết định.
Tống Hứa tự nhiên dùng hai chữ "mẹ ta" để gọi Hắc Sâm, Ô Mộc cũng không có phản ứng gì, dù sao chính đại lão hổ cũng nhận định như vậy.
"Dạo này bệnh tình của mẹ đã đỡ hơn nhiều, chúng ta không thể ở lại đây ăn cá mãi được, rốt cuộc cũng đến lúc rời đi rồi. Chỉ cần đi đến nơi khác sẽ có thịt ăn, hay là ba người chúng ta tiếp tục lữ hành đi."
Sau khi Tống Hứa vui vẻ công bố quyết định này, nàng và Ô Mộc đã thử đưa đại lão hổ rời khỏi đây, nhưng đều thất bại.
Đó giờ hai người báo đời báo đốm đủ kiểu, đại lão hổ vẫn luôn nuông chiều, mà nay bỗng nhiên kiên định lạ thường. Dù Tống Hứa thu dọn đồ đạc giả vờ như muốn bỏ trốn khỏi nhà hay là Ô Mộc có ý đồ dùng vũ lực mang nàng đi, đại lão hổ vẫn không bị lay động. Cứ như bờ biển này là nơi chôn nhau cắt rốn của bà, dứt khoát không đi.
Đương nhiên, bà không đi thì hai đứa nhóc nhà bà cũng phải ở lại đây. Sóc nhỏ và rắn bự giả vờ bỏ nhà ra đi, còn chưa đến bìa rừng đã bị đại lão hổ cắn cổ mang về.
Chuyện đến nước này chỉ có thể giằng co. Ô Mộc tận lực vớt những chiếc thuyền ngày trước Hắc Sâm làm. Bà làm ít nhất cũng phải bốn chiếc.
Có đôi khi Tống Hứa chơi đùa ở khu vực cạn, dưới làn nước trong suốt như pha lê, nàng giẫm chân lên cát cũng có thể tìm ra những khúc xương cột dây mây và những khúc gỗ mục tan rã nay chỉ còn một nữa. Bây giờ họ đã biết, đây đều là các bộ phận thân của những chiếc tàu mà Hắc Sâm đã làm.
"Nếu mẹ đã muốn ngồi thuyền ra biển đến vậy thì chúng ta cứ theo ý bà thôi!" Tống Hứa công bố quyết định mới nhất.
Cái quyết định to gan này được duyệt, là bởi vì hội nghị ba người mà chỉ có một chiếc sóc thần trí thanh tỉnh lại còn nhanh mồm nhanh miệng, cuối cùng toàn bộ phiếu đều thông qua.
Tống Hứa làm thuyền rất kỹ lưỡng, không như đại lão hổ vừa đơn giản và thô bạo. Sóc nhỏ không có kinh nghiệm nhưng nàng có cái nhìn sáng suốt. Nàng để Ô Mộc vào rừng xoắn đứt cây cối rồi mang tới bờ biển, sau đó nàng xắn tay áo tiến hành gia công.
Nàng đặc biệt phân chia từng loại cây khác nhau ném vào trong biển để xác định sức nổi và độ hút nước, rồi mới chọn ra cái thích hợp nhất làm vật liệu.
Nàng đục lỗ vào từng cây gỗ rồi khảm một khối gỗ nhỏ vào giữa để liên kết chúng với nhau, sau đó dùng dây mây quấn xung quanh. Phía dưới đáy thuyền thì dùng loại xương rất nhẹ của loài thú nguyên thủy kia làm thành một cái giá, đỡ dưới thuyền gỗ, sau đó tiến hành bước cố định.
Cân nhắc đến thân hình của Ô Mộc và đại lão hổ, nàng phải làm một cái thuyền siêu to khổng lồ, công trình vĩ đại này ngày nào cũng khiến sóc con mệt lả. Nàng nằm liệt trên người rắn bự, đôi mắt trống rỗng vô thần:
"Hay là, để Hắc Sâm lại bờ biển đi, đừng mang bà ấy theo, trên biển tiềm ẩn nhiều nguy hiểm lắm."
Ô Mộc ngẩng đầu nhìn nàng, không lên tiếng.
Lúc nàng nói câu này lần đầu tiên, Ô Mộc còn tưởng nàng nói thật. Hắn dùng cả một đêm để chậm rãi suy nghĩ, cảm thấy sóc con của mình nói rất có đạo lý. Nhưng ngày thứ hai, nàng lại giống như chưa hề nghĩ tới chuyện này, vẫn tiếp tục cân nhắc xem phải làm cái thân tàu bao lớn mới chứa được đại lão hổ, không những vậy nàng còn nghĩ ra biện pháp cho Ô Mộc quấn lên cột buồm chừa chỗ cho đại lão hổ.
Bỗng dưng không còn chốn dung thân trên thuyền, Ô Mộc nghĩ: có khi sóc nhỏ cũng giống mình, đôi lúc quên mất bản thân từng nói gì làm gì.
Vì để đảm bảo tải trọng cho con thuyền này, Tống Hứa còn đi nhặt rất nhiều vỏ quả. Một loại trái cây tròn trịa giống như quả dừa, sau khi chín sẽ bị một loài thú nguyên thủy có miệng như cây kim chích vào một cái rồi hút hết thịt quả bên trong.
Tống Hứa nhặt những vỏ quả đã trống không về, thậm chí không cần khoét lỗ, cứ vậy luồn dây rồi xỏ chúng thành một chuỗi, cột vào bốn phía của thuyền, tăng sức nổi. Ngộ nhỡ ra khơi thuyền có bị sóng đánh ngã nhào thì còn có phao cứu sinh.
Nơi này không có thay đổi mùa, từ khi Tống Hứa và Ô Mộc tới đây đã mấy tháng trôi qua, nhiệt độ vẫn luôn giữ ở mức ổn định, trái cây trong rừng mọc ra từng chùm từng chùm nối đuôi nhau. Có khi trái chín của đợt trước còn chưa rụng xuống, hoa của đợt sau đã nở ra rồi.
Nếu không phải Ô Mộc và Hắc Sâm ở lại đây chỉ có thể ăn cá và cá, Tống Hứa nhất định sẽ ở lại đây "nghỉ dưỡng" lâu một chút.
Tốn một đống thời gian, con thuyền kỳ công của sóc nhỏ đã chính thức hoàn thành.
Ghé vào thuyền lớn do chính tay mình làm ra, sóc nhỏ thét lên:
"Ta đúng là thiên tài mà!!!"
"Nào, hạ thủy thử xem!"
Tống Hứa đẩy thuyền lớn về phía biển khơi, hít một hơi dùng sức đẩy... Thuyền không nhúc nhích tí nào.
"Ô Mộc!"
Dưới lực đẩy của đuôi rắn, thuyền nhè nhẹ chạm vào nước, không có dấu hiệu bị chìm. Trong quá trình chế tác, Tống Hứa có thử đưa thuyền chưa hoàn chỉnh xuống nước mấy lần, nếu có vấn đề gì còn sửa đổi kịp thời. Đương nhiên không có khả năng xảy ra thảm kịch vừa thả xuống nước đã chìm nghỉm được.
Tống Hứa vô cùng tự hào, hận không thể lập tức nhảy lên thuyền rồi xuất phát. Có đồ chơi mới lập tức bóc ra chơi mới có thể đạt được niềm vui lớn nhất.
Đại lão hổ dạo bước trên bờ biển, khó khăn nhón móng vuốt ướt nhẹp vội nhảy lên thuyền, lấp kín khoảng trống Tống Hứa cố tình làm cho bà.
Hắc Sâm thu móng vuốt, ngồi yên nhìn biển cả như đang chờ xuất phát. Thấy hai người bất động, bà còn nhẹ rống lên như thúc giục.
Tống Hứa toàn thân đầy gỗ vụn:
"Mẹ, ngài xuống trước đi, chúng con còn chưa chuẩn bị kỹ càng!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]