- Ờ ờ. Có đau không, xíu chườm đá cho! - Khắc Kỷ ngoái đầu lại, dòng suối, đại diện cho sự xót xa, len lỏi vào vết nứt trong tim Kỷ, tựa một thoáng nhẹ nhàng, chữa lành nơi khe đá. Nhưng một chốc sau lại thấy thật đáng đời!
Ngự Phong thấy Khắc Kỷ nhìn mình, khuôn mặt đau đớn càng thêm méo mó, tay vẫn ôm bụng, giọng thì rên rỉ như muốn nũng nịu:
- Đau... đau lắm ý! (5)
- Rồi rồi, đợi! Đừng quấy em thay đồ đấy! - Khắc Kỷ cười bất lực, đôi hồ sâu thăm thẳm được ánh nắng mềm mại vuốt ve, song nét lạnh chốn đáy vẫn chẳng lung lay được.
Ngự Phong gật đầu, miệng vẫn không quên thốt ra:
- Vâng, em bé của tôi!
Thấy con sói lớn tạm thời yên lặng, Khắc Kỷ mới an tâm bước vào phòng tắm. Nhưng vừa mới dăm giây, giọng nói của Phong Cẩu lại vọng vào từ bên ngoài:
- Kỷ ơi, điện thoại với tiền của em ở đây này, chút ra lấy nhé!
- Ờ, cứ để đó!
Khi Khắc Kỷ đang thay đồ, Ngự Phong bên ngoài không ngừng lảm nhảm, giọng vừa vớt từ giếng lên, đượm thương nhớ:
- Tôi nhớ em nhiều lắm, em có biết không? Lúc em giam cầm chốn tăm tối, tôi như chết đi sống lại. Thời gian đó quả là địa ngục đối với tôi. Khi em bị biến thành con rối của chính phủ, bị thao túng bởi thứ thuốc tàn nhẫn mà cầm lưỡi dao găm, khoét sâu ngực cha, tôi vừa hận vừa thương, lại nhớ em nhiều vô kể. Tôi đã sống trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3652186/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.