- Đừng gọi tôi bằng cái biệt danh thân mật ấy nữa! Kỷ Kỷ mà tôi yêu đã ở lại với quá khứ, với mùa đông năm ấy vĩnh viễn rồi. Chỉ có em ấy mới được quyền gọi tôi như thế. Bởi vậy, đừng để tôi nghe thấy cái tên đó phát ra từ miệng cậu lần nữa!
Ngự Phong cảm nhận rõ lồng ngực mình đang nứt toác, một cơn đau rát chẳng thể diễn tả bằng lời. Như thể có ai đó đang dùng búa, từng nhát lạnh lùng đập vỡ trái tim sứ trong lồng ngực. "Tôi... tôi chưa muốn chấm dứt... tôi vẫn muốn được yêu em... Kỷ mà tôi yêu đang ở đây, ngay trước mắt... Vậy mà.."
- Vậy... Ngự Phong... anh cần ai đó đấm lưng không? - giọng Khắc Kỳ nhẹ nhàng, thoảng qua khe nứt trong lồng ngực anh như một làn gió làm vơi đi nỗi thống khổ.
Lòng Ngự Phong bỗng nhẹ đi, như thể có thể mọc đôi cánh mà bay vút đến chốn mộng mơ. Đôi mắt anh dịu lại, giọng nói cũng trầm ấm hơn:
- Đó chẳng phải là nhiệm vụ của cậu sao? Chẳng lẽ tôi còn phải nhắc nhở cậu? Từ
- Hì hì, nhiệm vụ của vệ sĩ là đấm lưng sao? Em không biết đấy! - Khắc Kỷ giả vờ ngây thơ, khế huých vai trêu chọc.
Ngự Phong đỏ mặt, nhưng vẫn cố giữ cái miệng cứng:
- Thì... thì sao? Tôi nói cậu làm gì thì cậu phải làm nấy. Cậu có ý kiến gì không? Tôi cũng đã cảnh báo cậu rồi, đừng vượt quá giới hạn!
Khắc Kỷ cười ngô nghê, xoay lưng anh lại, đẩy vào phòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3649810/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.