"Cho đến tận bây giờ, mày vẫn chỉ là một thằng hèn nhát, Khắc Kỷ. Năm năm... năm năm là một quãng thời gian đủ để con người ta trưởng thành, ấy vậy mà mày vẫn chọn cách chạy trốn, như một kẻ chẳng có lấy chút dũng cảm. Đáng khinh... thật đáng khinh! Vậy mày còn tồn tại trên cõi đời này làm quái gì!" (&)
Cậu vụt ra khỏi bệnh viện, mặc cho lồng ngực mình đang bị nhấn chìm vào trong biển lửa nóng rát, cậu cứ đâm đầu chạy miết. "Tiếng "cha" đã đến bên miệng rồi... vậy mà mày vẫn không đủ can đảm để nói ra. Đúng, Vương Khắc Kỷ, mày không xứng đáng được yêu thương. Lương tâm của mày còn chẳng đáng để chó gặm. Bây giờ mày đã mất tất cả, bố mẹ, người yêu, cả cha... Tất cả đều vì chính mày. Đấy là hậu quả mà mày phải nhận lấy!"
Đôi chân mỗi lúc một nhanh, như hòa cùng những dòng suy nghĩ hỗn loạn luân chuyển trong đầu. Cậu chạy cho đến khi ngã khuỵu xuống bãi rác trong con hẻm tối, trái tim nhói lên từng hồi.
- Đúng! Mày là rác rưởi... - Khắc Kỷ thều thào rồi gục ngã, mặc cho bóng tối bao trùm lên thân thể nặng nề. •
Khi màn đêm buông xuống, những quán bar dọc các con phố khoác lên mình lớp áo ánh sáng rực rỡ. Đèn neon đủ màu sắc nhảy múa trên mặt đường, tạo nên bức tranh sống động trong không gian tĩnh lặng của buổi tối.
Bảng hiệu lung linh, ánh sáng từ cửa kính phản chiếu trên vỉa hè ẩm ướt, gợi lên cái vẻ hào nhoáng nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3648075/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.