Tần Cao Tuấn vẫn mãi tất bật với công việc, suốt ngày đầu tắt mặt tối với mấy cái địa bàn, mấy vụ giao dịch lớn nhỏ trong và ngoài nước. Ông cần lắm một kẻ có năng lực như Vương Khắc Kỷ nhưng khổ nỗi chẳng có ai. Kỷ bị thương nặng, làm việc vẫn năng suất và hiệu quả song ông muốn cậu có cái gọi là Tết, dẫu sao ông cũng cần để cậu nghỉ ngơi.
Phong lại chẳng thể nói chuyện, bàn bạc việc làm ăn bằng niềm tin chắc? Hay thần giao cách cảm? Ông chẳng trông cậy được vào đâu, đành nai lưng ra mà làm. Phải gồng gánh hết lên vai khiến ông ngày càng tiều tụy. Trông ông ốm đi thấy rõ, quầng thâm khắc sâu bên dưới đôi mắt đen đầy khắc khố.
Một hôm nào đó, cũng chẳng rõ là hôm nào, thằng Nghị nó được lệnh phải bịt mắt mà dắt Kỷ đến chỗ nào trông mập mờ lắm.
Đi miết, đi miết, đi muốn mòn luôn đôi giày mà vẫn chưa đến nơi. "Hình như thằng nhóc này dẫn tôi đi quanh nhà..."
Nhóc không cần dắt tôi đâu, tôi được huấn luyện để di chuyển trong điều kiện thiếu ánh sáng, chỉ cần lắng nghe âm thanh là được. Nhóc nói vị trí đi, tôi tự tìm! Không! Anh Phong đã dặn kĩ rồi, nhất định không được để anh thấy hay nghe bất cứ âm thanh nào cả! - nó vùng vằng. Nhóc máy móc vậy? Nhóc có bịt mắt thì miền là nơi quen thuộc tôi cũng mường tượng ra thôi. Ảnh dặn rồi! Dù anh có nói gì đi nữa cũng vô dụng! - nó vừa kéo tay cậu vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3648060/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.