[Kỷ ơi, rước tôi đến bệnh viện nhé!] - anh thơ ngây hỏi như không nhận ra sự bất thường trên khuôn mặt cậu.
Ngự Phong không phải kẻ ngốc! Anh biết hết, hiểu hết, thấu tất cả suy nghĩ trong đầu cậu. Chẳng qua anh vờ như kẻ khờ khạo, cũng có mục đích cả. Cái này người ta gọi là thuật thao túng tâm lí!
- Ờ ờ! Phong Cẩu ngoan ngoãn ở đây đợi nhé! Kỷ thay đồ xong sẽ dìu Phong từ biệt thự đến khi lên xe, đến tận phòng khám luôn! - cậu nói như mẹ dỗ con, có lẽ kiến thức chăm sóc còn đọng lại trong đầu cậu đều mang màu kí ức đẹp để của người phụ nữ ấy.
[Ừm ừm, Phong Cẩu này luôn ngoan mà!] - anh cười hề hề, trông tếu cực!
Khắc Kỷ đi lòng vòng trước cửa phòng khám với tâm trạng thấp thỏm, cách mấy giây cậu lại mở máy theo dõi đồng hồ. Qua lớp kính mờ, cậu mơ hồ thấy tay bác sĩ xộc cái ống dài ngoằng vào mũi Ngự Phong. Nhìn thôi cũng thấy buồn nôn!
Nhìn nghiêng qua một góc, Kỷ thấy hình ảnh nội soi bên trong họng anh. Nhờ chút kiến thức y khoa, cậu biết vòm họng anh khác với người bình thường, khả năng cao là bị tổn thương hoặc viêm vì tác dụng phụ của thuốc mê và một phần nhỏ do nói lớn trong thời gian dài.
Đúng như dự đoán, chẳng lâu sau, anh bước ra khỏi phòng. Phong không nói lời nào, ừ thì anh không nói được, vỗ vai an ủi cậu rồi mỉm cười mà lắc đầu. Chú chó lớn nắm chắc bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3643252/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.