Khắc Kỷ vùi đầu vào đống tài liệu trên bàn, gục đầu ngủ lúc nào chẳng hay. Gió lạnh lùa vào từng hơi thở của khung cửa sổ, rét run cầm cập.
"Sao lại ngủ trên bàn thế kia? Đầu còn ướt như vậy.." Anh mở máy sưởi lên.
Lúc đó là vào khoảng một giờ sáng, Ngự Phong rón rén lấy khăn, lau mái đầu ướt nhẹp của em bé. Cảm giác anh như một tên trộm, làm việc gì cũng phải thật nhẹ nhàng, lén lút, lỡ may bị phát hiện thì có mà bị ăn đấm cho nhừ tử.
Thật ra không phải vì Khắc Kỷ không thích anh lau tóc cho mình mà vốn bản thân cậu không biết người đó là anh, cơ thể cậu được thiết lập để tự động bật lại những thứ chạm vào người song... đây là trường hợp đặc biệt!
- Ưm... em có phải trẻ con đâu... - Khắc Kỷ khua tay khiến giấy tờ trên bàn vương vãi ra đất.
"Em ấy ngủ mớ sao? Đáng yêu thật đấy!"
Anh cúi người lượm lại những tờ giấy rải rác. "Gì đây?" Anh cầm một trong số chúng lên mà đọc. "Em ấy học ngôn ngữ kí hiệu sao? Muộn rồi còn chưa chịu đi ngủ, thì ra là.." Anh phì cười, dịu dàng bế Khắc Kỷ lên giường ngủ.
Vương Khắc Kỷ, sát nhân máu lạnh hay kẻ điên cuồng huyết sẽ luôn trong trạng thái đề phòng kể cả lúc ngủ. Thế mà bị bế lên cũng chẳng mảy may hay biết, dường như cậu cảm nhận được cảm giác an toàn khi được anh nhẹ nâng lên. Nó không những không đánh thức cậu mà còn làm cậu thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3631275/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.