- Khắc Kỷ, đừng để ý lời tên khốn này nói. Tôi ra lệnh cho em, lập tức giết chết hắn!
Anh liều mạng hét lên, cổ họng khô khốc, nóng rát như bị tra tấn bằng sắt nung đỏ. Giờ nó có rách toác ra thì anh cũng chẳng hoài bận tâm. Miễn Bob chết, Kỷ Kỷ và mèo con an toàn, anh nguyện trở thành linh hồn nhỏ dõi theo họ...
Chỉ tiếc... kiếp này anh vẫn chưa nếm trải được bao nhiêu mật ngọt của tình yêu, chưa báo hiếu cho bố, chưa làm tròn bn phận của kẻ làm cn, chưa bo vệ được những người anh yêu quý,...
Điều anh hối tiếc nhất chính là bản thân đã ra đi quá sớm, để lại Khắc Kỷ chơi vơi một mình ở chốn bụi trần, chưa thể cưới được cậu, cũng không kịp quan tâm, lo lắng cho người anh yêu... "Dường như chẳng còn gì có thể níu giữ tôi lại, tiếc thì cũng chỉ vậy là cùng... chỉ vậy là cùng... Không! Tôi thực sự chưa muốn chết! Tôi từng nói với em rằng đừng cố lừa dối bản thân, vậy mà giờ phút này tôi đang làm gì? Phải, tôi đang cố để tin vào sự dối trá của chính mình đấy..."
Trái tim anh như bị ai bóp nghẹt, áp lực khủng khiếp đó khiến nó như muốn nổ tung. Thôi thì buông xuôi để không còn đau đớn...
"Nếu có kiếp sau, tôi chỉ mong em vẫn chấp nhận mở lòng chào đón kẻ hèn nhát này, chỉ cần là cửa tim em hé mở, dù trăm ngàn khó khăn tôi cũng cố mà vượt qua... vẫn nguyện làm nơi để em trút giận... Tôi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3631001/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.