Đêm ba mươi Tết năm ấy tại trại giáo dưỡng...
- Have rice yet? - Thằng nhóc con xanh xao, gầy gò ngồi trên bàn ăn, gương mặt hốc hác hằm hằm nhìn mặt bàn inox như muốn bẻ gãy nó ra làm chục phần mà bỏ vào miệng ngấu nghiễn.
Mái tóc nó bết dính, rũ rượi những thứ nước hôi hám, bẩn thỉu. Thứ quần áo trên người nó xộc xệch, dơ dáy, hình như được làm từ loại vải thô rẻ tiền, thậm chí còn có thể gây lở loét.
Người đầu bếp đang làm bánh nghe thấy cái giọng điệu chói tai thì quay ngoắt sang nhìn nó. Nói là làm bánh chứ nhìn cục bột đầy ruồi trên căn bếp nhớp nháp trông chả khác gì mớ cám heo. Sẵn cây lăn bột trên tay, gã chạy đến quất mạnh vào tấm lưng xương xẩu.
/vụt/ Nó gục mặt xuống bàn, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ kiêu ngạo như một lời thách thức những kẻ dám mạo phạm đến nó.
Chỉ đơn giản là vì gã chướng mắt, ngứa tay nên mới trút giận lên cái thân thể ốm nhom ấy. Gã ngoa mồm lên mà quát:
- Will you shut up? (2)
(Mày có câm mồm đi không?)
- Kệ tao! - nó liếc xéo, cố tình phắn một câu tiếng khác chọc tức gã, đôi mắt thâm quầng long sòng sọc như hồ đói thấy mỗi, bụng nó lại réo lên từng hồi quặn thắt.
Cái âm vang thê lương như muốn xé tanh bành lồng ngực, nóng như lửa đốt. Dạ dày nó sùng sục như cái ấm nước đun sôi không được mở nắp, chỉ chực trào ra. Cơn đói cào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3630999/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.