- Ưm... Kỷ Kỷ dừng lại đi! Tôi nhột! - một luồng điện xẹt qua cơ ngực khiến anh tê dại, đắm đuối. (2)
"Liệu nó chỉ là hiện tượng tĩnh điện truyền electron từ người tích điện là em sang tôi hay do một cảm giác gì đó khác?" (3
• Ai trả lời chứ tác giả chịu à!
- Không phải anh kéo em sát lại sao?
Ngự Phong không trả lời, mắt đen nhắm lại, cằm tựa nhẹ lên đầu Khắc Kỷ mà nói: 4
- Em ngủ ngon!
- Anh cũng thế! - Khắc Kỷ buông hàng mi cong lấp đôi đồng tử huyền ảo. (3
Mọi thứ giờ chẳng còn ảnh hưởng gì họ nữa. Đời vô thường mà! Cứ sống thật hạnh phúc là được. Cuộc sống ấy à, nó mỏng manh lắm! Nó chỉ tựa như làn sương mờ trên đỉnh núi, chỉ tựa chiếc lá úa sau hè, chỉ tựa như hương khói tỏa từ nén nhang đặt trong lư hương... chỉ cần một cơn gió nhẹ, tất cả sẽ đều vụt bay mất!
Gió đông lạnh cắt da thịt nhưng ta nằm trong lòng nhau chỉ cảm nhận được cái ấm áp, cái hơi thở nhè nhẹ của đối phương, cảm nhận trái tim cả hai hòa chung nhịp đập. Mái tóc cũng như thắt lại với nhau thành mối lương duyên... không bao giờ đứt lìa. (1
/Cốc cốc/ Thanh âm đều đều vang vọng vào phòng nghe như tiếng trống êm dịu chứ không phải là thứ tạp âm hỗn loạn khiến ta mệt mỏi.- Ai đó ạ? - Khắc Kỷ tay xoa xoa cục bông lớn ấm áp, nặng trịch đang nằm học
bài trên đùi mình, ghé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3617566/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.