* Chương suy không phải vì nó muốn vậy, cũng không phải vì tác giả muốn như thế... Vậy thì tại sao?
Vương Khắc Kỷ cậu muốn gặp Tần Ngự Phong, muốn dựa vào lòng anh, muốn nắm chặt lấy tay anh để những lo âu bị anh thổi bay theo làn gió đông lạnh. Rất lạnh nhưng bên anh lại rất ấm...
Không lâu sau, y điêu luyện buộc và cắt chỉ. Bước tiếp theo là khử trùng những vết thương sau lưng và trên mặt.
Nhìn cơ thể đầy những vết lằn roi da xé tước thịt của cậu, y đau xót. Ngẫm những hằn sâu rướm máu trên da thịt bị nhiễm trùng nặng, sưng vù và đỏ lên trên tấm lưng rộng mà không khỏi xuýt xoa. Cả người cậu nóng ran, mắt lờ đờ, mặt mày tái nhợt.
- Vết thương em nhiễm trùng nặng quá, chắc do ngâm trong nước bẩn khá lâu, thịt cũng bị thối rửa, phải tiến hành cắt bỏ. (4)
- Anh cứ làm đi. Không cần phải báo với tôi đâu.
Y tiêm thuốc tê cho cậu nên cậu chẳng mấy đau đớn. Hoàn tất, y lần mò từng vết thương, nhẹ nhàng sát trùng. Mỗi lần xịt cồn, cơn đau buốt đến tận óc.
Khắc Kỷ toát mồ hôi lạnh, cơn sốt vẫn chưa đỡ hơn, mắt cậu nhắm nghiền vì mệt mỏi nhưng cậu vẫn biết mọi thứ đang diễn ra trên cơ thể mình.
Y băng bó lại mọi thứ rồi nhìn Khắc Kỷ, buột miệng hỏi sang một chủ đề khác như muốn xóa đi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu:
- Em bị chuốc thuốc mê bao nhiêu lần rồi?
Khắc Kỷ ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3601844/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.