•Ai thích ngọt cứ việc bỏ qua, chương này rất đau.
Anh đè chúng xuống đất, trút hết cơn giận vào nắm đấm mà tấn công xuống. Tay anh bị nhuộm đỏ bởi máu, nó làm anh bình tĩnh hơn. Anh đánh chúng mà nước mắt nước mũi không ngừng tuôn rơi. Bởi tim anh đang đau gấp bội, đau lắm, xót lắm nhưng anh chỉ có thể nén tất cả vào nắm đấm mà buông xuống. Cho đến khi tất cả ngất đi, anh mới bình tĩnh trở lại.
Anh ngồi phịch trên mặt đất mà khóc lớn. "Cuối cùng, tôi vẫn không bảo vệ được em." Nhưng Ngự Phong biết cậu sẽ ổn nên anh không mấy lo lắng, nghĩ ngợi. Anh đánh vì anh tức, anh bực bản thân mình, anh thương cậu, anh muốn chúng phải nếm trải những thứ cậu đã trải qua.
Ngự Phong mệt mỏi ngồi dựa lưng vào trong góc, tay đặt lên trán bất lực. Mi mắt anh khép lại, dáng vẻ rầu rĩ, mái tóc đen dài ngang vai nằm im lìm chán nản. Anh biết mình chuẩn bị lên đồn rồi, lại sắp bị đình chỉ song điều đó có ảnh hưởng gì chứ? Bố anh giàu, bố gánh được tất và còn cả... chiếc điện thoại với đoạn ghi âm vẫn chưa tắt nữa.
Anh lôi điện thoại ra, tắt đoạn ghi âm rồi dứt khoát gọi cho cảnh sát và cấp cứu. Rốt cuộc anh định làm gì?
Khắc Kỷ được đưa đến bệnh viên trong tình trạng sốt cao. Da dẻ nhợt nhạt, môi tái đi, những vết thương bị sưng đỏ lên. Cậu cảm thấy lạnh lẽo và nhức đầu kinh khủng khiếp, chỉ có thể kiên cường chịu đựng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3601842/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.