- Hm... - cậu nằm trong lòng anh, vuốt cằm giả vờ nghĩ ngợi - cả hai đều tệ như nhau nên... tao quyết định... (
Khắc Kỷ chồm lên hôn vào má anh. Cuộc tấn công bất ngờ đến mức tay chân anh rụng rời. Mặt anh đỏ bừng lên, buông lỏng hai tay. Anh đứng như trời trồng ở giữa căn phòng bệnh viện, mặc cho cậu đã chạy ra đến tận xe.
Trong vô thức, anh đưa tay chạm vào má mình. Anh không biết mình đang mơ hay là thật nữa. Cảm giác có thứ gì đó mềm mại chạm vào má mới thật sung sướng làm sao! Phải gọi là sướng đến run người. Phải mất một lúc lâu, anh mới định thần lại, tí ta tí tởn đi dọn dẹp đồ đạc, miệng vẫn không ngừng huýt sáo. (2
Nhìn dòng người xe qua lại tấp nập, ai cũng vội vã với áp lực cuộc sống, với cơm áo gạo tiền. Chẳng ai muốn sống chậm lại để bị người khác giẫm đạp dưới chân cả! Khắc Kỷ thở dài, nhớ lại hình ảnh của mình vừa nãy, bất giác mỉm cười.
Trời về đêm, phố cũng bắt đầu lên đèn. Cái vẻ đẹp lung linh, huyền ảo hiện lên cũng không kém phần nhộn nhịp.
Những con đường sa hoa lộng lẫy khoác lên mình một chiếc áo mới đầy màu sắc sặc sỡ, mang đến một vẻ đẹp phải tả bằng hai từ "quyến rũ". Những con đường chật hẹp với mái ngói phủ rêu xanh, đèn hoa giăng giăng khắp lối. Đủ loại đèn neon dần sáng lên ở những quán bar, ở các con phố đèn đỏ. Những chiếc đèn đường với ánh vàng nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3601837/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.