Mặt cậu đỏ bừng lên vừa là vì tức giận, một phần là vì ngại.
- Tôi đã làm gì đâu, chỉ mới vệ sinh chút thôi! Nếu tức thì hãy đánh tôi đi, đừng làm gương mặt như thế, xấu lắm! - anh vừa nói vừa cúi thấp xuống đưa đầu mình về phía cậu.
Trở lại mạch chính.
Ngồi đó đi, tao mua cháo về giải rượu cho. Mà mày giải sầu cũng phải mua chai rượu mấy củ để uống à? (3"Em vừa mới tỉnh dậy mà, sao lại để người bệnh đi mua đồ được? - anh nắm lấy tay cậu, nằm dưới đất ăn vạ - Mà em còn nhận ra vị rượu đó à? Đúng là người tôi yêu. (3°.Xì. Mày học đâu ra mấy câu mùi mẫn đó vậy? Bỏ tay tao ra!Từ khi yêu em... Ở/Cốc cốc/ Cả hai cùng hướng mắt về phía cửa rồi nhìn cảnh tượng ngại ngùng ngay trước mắt. Anh buông tay cậu ra. Cả hai nhanh chóng ném mấy chai rượu xuống gầm giường, phi tang mọi "chứng cứ".
Đây là một căn phòng với cửa trắng đục, bởi anh biết cậu phải che giấu các vết thương trên cơ thể với bạn bè và kẻ thù. Nên anh đặc biệt muốn cậu ở căn phòng này, tránh bị người khác nhìn thấy.
Anh ngồi dậy, nhanh tay cởi chiếc áo mình đang mặc ra đưa cho cậu. Cậu cũng hiểu ý mà mặc vào.
Cậu mặc áo anh thật sự trông rất đáng yêu. Chiếc áo ấy dài và rộng thùng thình so với cơ thể cậu, tay áo không vừa rũ xuống trông thật dễ thương. Anh nhìn cậu mặc áo mình mà cười ngặt nghẽo rồi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truong-la-mot-sach-o-nha-la-xa-hoi-den/3601834/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.