"' động dục kỳ ' của chúng ta, nên tới" Thứ ba, buổi chiều, tiết thứ 2, môn thể dục. Lớp 1 cùng lớp 4 có tiết thể dục trùng nhau, còn có hai lớp khoa văn khác cũng cùng học tiết này. Hiện tại chỉ có lớp 12 đã khai giảng, sân thể dục trống trải, mấy lớp chia ra học, không gian để hoạt động đều rất lớn. Học tập cũng cần rất nhiều vận động, Nhất Trung coi trọng thân thể học sinh khỏe mạnh, cứng nhắc quy định giáo viên các môn khác không được chiếm tiết thể dục, tâm sự, đi tản bộ, đều so ngồi ở trong phòng học tốt cho thân thể. Trong tiết thể dục không cho phép về phòng học, các nữ sinh liền ngồi ở dưới bóng râm nói chuyện phiếm, một bộ phận nam sinh lập nhóm chơi bóng rổ, một bộ phận khác, ở dưới lớp phó học tập tổ chức, làm thành một vòng, dùng app giải đề, một đám người làm cùng bộ đề, điểm thấp nhất mời uống đồ uống. Nhan Mộ tay không động đậy, tự nhiên cũng ở nhóm giải đề, đề thi này chỉ là có độ khó bình thường, Nhan Mộ liền viết xong nộp bài thi rất nhanh, ô cho điểm kia biểu hiện điểm tối đa. Khi nộp bài thi, app sẽ cho ra nhắc nhở, mấy nam sinh xung quanh nhìn đến là Nhan Mộ, tuy sớm đã thành thói quen, vẫn là không nhịn được nhỏ giọng nói thầm: "Không hổ là học thần mà, phần đề lớn tôi vừa mới nhìn đến câu thứ nhất, cậu ta liền nộp bài thi." Một nam sinh khác lại nói: "Tốc độ không nhanh còn có thể gọi là học thần?" Lại có một cái nam sinh cố ý bắt bẻ câu chữ, vui đùa nói: "Ai da, lời này của cậu có nghĩa khác nha, tôi có lí do hợp lý hoài nghi cậu đang có ý khác." Nhan Mộ: "......" Nam sinh nói lời này vội vàng giải thích: "Không, không, không, tôi mới không có ý kia, là tốc độ nộp bài thi mau, nộp bài thi!" Lời nói chưa nói vài câu, phó học tập đã lặng lẽ giải hơn bọn họ hai câu nhỏ, các nam sinh câm miệng không nói, tiếp tục cúi đầu đuổi tiến độ. Nhan Mộ vốn tính toán lại làm một bộ đề khác, nữ sinh ngồi ở gần sân bóng rổ bỗng nhiên phát ra một trận thét chói tai. Một đám người mới vừa click mở đề tiếp theo, lại đồng thời quay đầu. Kỳ thật không xảy ra chuyện gì, chính là người chơi bóng rổ quá đẹp trai. Tiếng bóng rổ va chạm mặt đất, cùng tiếng giày chơi bóng ngẫu nhiên cọ xát phát ra xẹt xẹt hòa với tiếng các nữ sinh thét chói tai cùng nhau truyền ra. Bóng bị truyền tới trong tay Giang Tri Hỏa. Thiếu niên vóc người đĩnh bạt ôm bóng, lắc lư trái phải làm cái động tác giả lướt qua tường người, đầu gối hơi cong lấy lực, cẳng chân banh ra hiện đường cong cơ bắp xinh đẹp, nhảy dựng lên, vạt áo tùy động tác giơ tay hơi hơi giơ lên, lộ ra một góc eo, bóng rổ chuẩn xác rơi vào trong khung. Sân bóng không ai ngăn được anh, quá trương dương, khí chất kiêu ngạo khinh cuồng trên người căn bản che không được. Đồng đội từ nửa sân khác chạy về tới cùng Giang Tri Hỏa vỗ tay, Giang Tri Hỏa duỗi tay, bên ngoài có người ném một chai cho anh, anh ngửa đầu uống nước, hầu kết trên dưới lăn lộn. Nhan Mộ không để ý chính mình xem đến có bao nhiêu tập trung, vẫn luôn đến Tạ Cừu kêu một tiếng, mới đưa dời đi hai tròng mắt. "Nhan ca." Tạ Cừu cũng nhìn về cái phương hướng kia, không cần nghĩ ngợi, "nếu cậu muốn thì cũng đi chơi đi, cậu úp rổ một cái, khẳng định đẹp trai hơn cậu, tiếng vỗ tay thét chói tai khẳng định sẽ lớn hơn nữa." Nhan Mộ: "......" Bên kia, Canh An Diệu cùng bạn bè ngồi ở chỗ bóng râm, mùa hè quá nóng, các nữ sinh mỗi người chuẩn bị một cái quạt nhỏ cùng khăn ướt, vén lên tóc rũ ở sau cổ sau lau mồ hôi. Mấy người đang nói chuyện, giữa nữ sinh có rất nhiều đề tài, nói lên cũng rất vui vẻ, trong đó có cái nữ sinh chú ý tới Canh An Diệu luôn tâm thần không yên, khi hỏi đến nói chuyện cũng thất thần, hỏi: "An Diệu, cậu hôm nay làm sao vậy, tâm tình không tốt?" "Không có gì." Canh An Diệu nói, "Thân thể không thoải mái." Nữ sinh: "Không phải chứ, thời tiết này, sẽ không bị cảm nắng đi?!" Canh An Diệu lắc đầu: "Không phải, ngày hôm qua không ngủ ngon." "Vậy là tốt rồi." Nữ sinh đem quạt nhỏ nhét vào trong tay Canh An Diệu, trên trán dính mồ hôi, khi gió thổi tới một mảnh lạnh lẽo. Lúc này, một cái khác nữ sinh chỉ về phía trước mặt, nửa sân thể dục khác đi tới một bóng người: "Này? Đó có phải chủ nhiệm Phùng không?" Phùng Trí có khi cũng tới tuần tra một tiết thể dục, ngẫu nhiên xuất hiện ở trên sân thể dục là tình huống bình thường, các nữ sinh không cảm thấy quá nhiều kỳ quái, sau lưng Canh An Diệu lại chợt lạnh. Sau lưng Canh An Diệu cảm thấy một trận lạnh cả người, hình như có hai ánh mắt trần trụi dừng ở trên người cô, khi xoay người, đối diện Phùng Trí một vẻ tươi cười ôn nhuận. —— tươi cười này ẩn giấu uy hiếp không muốn người biết cùng dục vọng không chút nào che lấp. Canh An Diệu đọc ra ý từ ánh mắt. —— cái tiếp theo là mày, không chạy thoát được đâu. Mặt cô một mảnh trắng bệch, đứng lên, hoang mang rối loạn muốn trốn về chỗ người nhiều. Bạn học bên cạnh cảm thấy nghi hoặc, hỏi: "An Diệu, cậu làm sao vậy? cậu bình thường không phải cùng chủ nhiệm Phùng quan hệ không tồi sao, chạy cái gì?" Canh An Diệu không dám quay đầu lại, rất sợ lại lần nữa đối tầm mắt Phùng Trí, khẩn trương nói: "Không, không có gì, chúng ta, chúng ta đi xem chơi bóng rổ đi......" Phùng Trí ở chỗ nam sinh lớp 4 đứng một hồi. Giải đề một khi tiến vào trạng thái nào đó, liền sẽ không thể chú ý xung quanh, lớp phó học tập ngẩng đầu, bỗng thấy Phùng Trí cười tủm tỉm đứng ở một bên, kinh ngạc: "chủ nhiệm Phùng, thầy tới khi nào?!" Cậu cố ý nói được rất lớn, đưa điện thoại di động giấu đến phía sau. Chủ nhiệm Phùng tuy nói là người tốt, nội quy trường học cũng là định sẵn, trong trường học không cho phép sử dụng thiết bị điện tử, thi đậu Nhất Trung phần lớn là học sinh tuân thủ quy tắc, chuyện quang minh chính đại xem di động trước mặt chủ nhiệm giáo dục, bọn họ làm không được. Những người khác cũng liên tục thu hồi di động, cười hòa. Phùng Trí ôn hòa cười: "thầy không phải tới thu điện thoại. Giải đề cũng rất tốt, nhưng mà tiết thể dục là cho các em vận động, học tập đặt ở tiết sau cũng tới kịp, đúng không?" "vâng vâng vâng." Phó học tập gật đầu, "vậy chúng em đi dạo trên sân thể dục đi, cúi thấp lâu rồi mỏi cổ." "Ừm." Phùng Trí rất vừa lòng, "bạn học Nhan Mộ rảnh rỗi lại đây một chút sao? Nói chút về chuyện thi đua." "Đã biết." Nhan Mộ ngước mắt, nhàn nhạt mà liếc hắn ta một cái. Giang Tri Hỏa vừa lúc nghỉ ngơi giữa trận, giương mắt liền thấy Nhan Mộ đi theo Phùng Trí đi đến chỗ xa chút. Trên tay Nhan Mộ vệt đỏ đến nay không có hoàn toàn trút hết, mang theo bao tay cùng băng tay áo chống nắng, lại chỉ mang một bàn tay, ở trong trường học rất quái, thoạt nhìn rất trang bức, nhưng có gương mặt kia chống, như thế nào đều đẹp trai, đi hai bước trên đường mà thôi, nữ sinh cũng cứ thích quay đầu về hướng kia. "Tôi mệt mỏi, đi mua chút nước." Giang Tri Hỏa đem bóng ném cho Thường Lạc, "Nửa trận sau không đánh, cậu thay tôi đi." Quần áo trên người đã bẩn, sau khi tiết thể dục kết thúc đều phải đổi bộ, nói xong lời này Giang Tri Hỏa vén lên vạt áo lau mồ hôi trên mặt. Anh dáng người tốt, nên có đường cong đều có, cơ bụng cũng rõ ràng, đường cong dọc theo lưng quần đi xuống, thon chắc eo trắng đến lóa mắt. Cảnh tượng này làm nữ sinh ngồi đối diện không dám thét chói tai, có vẻ nhìn chằm chằm người ta không để yên, đặc biệt không lễ phép, chỉ có thể một bên dùng sức ôm chặt tay bạn bè bên người, một bên dẫm chân, hai chân điên cuồng dẫm lên mặt đất, thét chói tai nghẹn ở trong miệng, yết hầu phát ra chưa tiếng đã thèm "Aaaaa". Đồng đội luyến tiếc Giang Tri Hỏa, Hỏa ca chơi bóng rất tốt, anh ở đội nào đội đó liền ổn thắng. "Hỏa ca, thật sự không chơi a?" Giang Tri Hỏa xua xua tay, xách lên quần áo muốn đổi đắp trên vai, hướng WC đi: "Luôn thắng, cho đối diện một chút cơ hội!" Nhan Mộ không cùng Phùng Trí đi xa. Mục đích Phùng Trí tới tìm hắn rất rõ ràng, thật là chuyện thi đua không cần thiết cố ý chọn tiết thể dục tới. "chủ nhiệm Phùng, có việc có thể nói thẳng." Nhan Mộ, "Nếu lo lắng chuyện buổi tối ngày hôm đó, thật cũng không cần." Phùng Trí xoay người, cười: "buổi tối ngày hôm đó, chuyện gì?" Nhan Mộ biểu tình lạnh lùng. Phùng Trí: "Nếu nói chính là chuyện thấy việc nghĩa hăng hái làm, các em làm đến rất tốt, An Diệu cũng khẳng định rất cảm ơn các em. Đúng rồi, thầy nghe nói, ba em cũng không giống như thích Omega." "Không cần nói này đó với tôi, tôi cùng ba tôi quan hệ không tốt." Nhan Mộ ít có lộ ra biểu tình khinh thường, "Thầy nên lo lắng chính là, những việc này, sẽ bị nói ra như thế nào đi." Mặc kệ bối cảnh gia thế lại tốt đến như thế nào, 17-18 tuổi căn bản không tách rời trong nhà, Phùng Trí vốn là phải nhắc nhở Nhan Mộ đừng cùng người trong nhà đối nghịch, thiếu trộn lẫn chuyện Omega, nào ngờ nói rồi đối phương cũng không đi vào, ngược lại ra dáng ra hình tới uy hiếp hắn. Phùng Trí không lộ ra nửa điểm sơ hở, ánh mắt quét về phía túi Nhan Mộ túi: "Thầy không phải rất hiểu rõ, rốt cuộc có chuyện gì?" Bị phát hiện. Nhan Mộ từ trong túi lấy ra cái bút ghi âm, đèn nhắc nhở ở đỉnh đang lập loè hồng quang, hiển nhiên đang hoạt động. Phùng Trí lại cười. Quả nhiên là chỉ là nít ranh. Ngày đó hắn cố ý để lộ ra, tin tức chính mình ghi hình lại, chính là muốn dùng cái này kiềm chế bọn họ. Nhan Mộ nghĩ đến dùng bút ghi âm, hiển nhiên là muốn tìm được chứng cứ, rốt cuộc vẫn là đang cố kỵ Omega. Bởi vậy, mặc kệ trong lòng Nhan Mộ muốn làm cái gì, đều không thể đem chuyện hắn trước kia làm nói ra. Vậy bọn họ lại có thể tìm được cái chứng cứ gì? Học sinh chính là học sinh, trải đời chưa thâm. Bắt chẹt tâm lý cố kỵ Omega, mặc kệ Nhan Mộ muốn làm cái gì, Phùng Trí đều không cần quá mức lo lắng. Tới gần tan học, giáo viên thể dục nọ thổi còi, mọi người tập hợp, dặn dò vài câu xong liền giải tán đội ngũ. Nhan Mộ cùng Phùng Trí đứng ở đường về lầu học nhất định phải đi qua, một sóng người lớn vọt tới trên đường. Phùng Trí điều chỉnh tốt biểu tình, đem bài thi trong tay giao cho Nhan Mộ, cười nói: "Đây là đè tham khảo thi đua năm nay cùng đề thi thật năm vừa rồi, hy vọng em có thể lại lần nữa lấy được thành tích tốt." Nhan Mộ nhận lấy. "chào chủ nhiệm Phùng." "chủ nhiệm Phùng buổi chiều vui vẻ a!" Bạn học đi ngang qua nhìn thấy Phùng Trí, sôi nổi cùng hắn chào hỏi. Phùng Trí bảo trì tươi cười, từng cái đáp lại. Nhưng mà —— Ở một cái chớp mắt nào đó, Phùng Trí tươi cười đột nhiên đình trệ. Trong đám người, bỗng nhiên truyền ra một cổ hương vị ngọt ngào. Là hương vị chưa bao giờ ngửi qua. Phùng Trí đã sớm hiểu biết rất nhiều về Omega, tự tin chính mình có thể dễ dàng phân biệt ra Omega tin tức tố. Mà cổ khí vị này, xa lạ, đến từ chính một cái Omega còn không có bị hắn phát hiện! Sau khi ngắn ngủi sững sờ, một cổ hưng phấn làm hắn sôi trào bò lên trên xương sống. "Bạn học bên kia!" Phùng Trí gọi lại đám nam sinh vừa mới đi ngang qua kia. —— hắn muốn tìm được cái Omega giấu đi kia! "Làm sao vậy, chủ nhiệm Phùng?" Nghe được tiếng Phùng Trí, có người quay đầu lại hỏi. Phùng Trí đi vào trong đám người. Mà giờ phút này, cổ hương vị tin tức tố ngọt ngào phác mũi kia lại biến mất. Beta, tất cả đều là Beta, thường thường không đặc biệt Beta, căn bản tìm không thấy! "chủ nhiệm Phùng?" Nam sinh nghi hoặc. "Không có việc gì." Phùng Trí nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, vỗ vỗ vai người nọ vai, "rất tinh thần nhỉ, tiết tiếp theo nhưng đừng lại đi ngủ gật, biết không?" Từ sau hôm thứ ba, Phùng Trí luôn ngửi được cổ tin tức tố xa lạ kia. Có khi là ở thời gian tập hợp, có khi lại tựa hồ là gặp thoáng qua ở hành lang, nhà ăn, văn phòng, hầu như mỗi ngày đều có thể ngửi thấy, rõ ràng mỗi lần đều gần trong gang tấc, lại như thế nào cũng tìm không thấy người. Cái Omega này rốt cuộc là ai? Trong trường học thế nhưng có Omega không bị hắn phát hiện—— cái suy nghĩ làm hắn hưng phấn này lại đã sớm ở trong vô số lần bực bội vì ngửi được khí vị rồi lại không biết người nào mà biến mất hầu như không còn. Kiên nhẫn của hắn chỉ nhằm vào Omega nghe lời. Hắn tất nhiên muốn tìm được người này, sau đó, đánh dấu người này. "Tôi cảm thấy chủ nhiệm Phùng là thật sự trâu bò." lớp trưởng lớp 1 từ Phòng Giáo Vụ lấy tài liệu, trở về liền nhịn không được nói vậy. "tại sao trâu bò?" Có người hỏi. Lớp trưởng: "Cũng không có gì, chính là vừa mới, tôi không phải đi Phòng Giáo Vụ sao, vừa đến liền nghe được chủ nhiệm Phùng giống như đang cãi nhau với ai, đặc biệt hung dữ, giống như còn muốn đập đồ vật, tôi không dám gõ cửa, ở bên ngoài ngây người chút, nhưng giáo viên sau lưng tôi không nghe được a, trực tiếp gõ cửa đi vào, tôi ngay từ đầu còn rất sợ, nhưng cũng có thể lý giải, mỗi người đều có lúc cảm xúc không tốt." "Kết quả chủ nhiệm Phùng ra tới, cười tủm tỉm, như bình thường vậy! Nếu không phải tôi ở bên ngoài nghe thấy được, cũng sẽ thật cho rằng một chút việc đều không có. Hay là, đây là cách người hướng ngoại điều tiết cảm xúc?" "Này." Giang Tri Hỏa hỏi, "Lớp trưởng, cậu có nghe được thầy ấy đang nói cái gì không?" "Không nghe rõ." Lớp trưởng nói, "Liền loáng thoáng nghe thấy ' rượu à '' mùi rượu ' linh tinh, ta đoán là trong nhà có người say rượu?" "là vậy à." Giang Tri Hỏa phát ra một tiếng cười khẽ, "vậy rất nghiêm trọng, xác thật nên táo bạo." Canh An Diệu quay đầu, nhìn về phía Giang Tri Hỏa. —— tất cả tình huống trước mắt, đều giống đúc phỏng đoán của Giang Tri Hỏa. Ngày đó, cô, Giang Tri Hỏa, còn có Nhan Mộ, ba người ngồi ở trong phòng học trống. Chuyện ác ý đánh dấu Omega này, Canh An Diệu không mặc kệ ngồi xem được, lần này cô may mắn, trùng hợp gặp được Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ, Khâu Khâu đã gặp nạn, vậy nếu lần sau là những người khác đâu? Sau khi đưa Khâu Biên đến phòng y tế, Canh An Diệu chủ động tới tìm Giang Tri Hỏa. Giang Tri Hỏa cầm trên tay một phần báo cáo, vừa lật, vừa nói: "Trước đó quay video à, vậy chúng ta không thể nói, nếu không sẽ đem Omega dắt vào, Phùng Trí cũng sẽ không thừa nhận, chúng ta sẽ thua không thể nghi ngờ." Giang Tri Hỏa một đơ, "Một khi đã như vậy, vậy đơn giản chút đi, có là được." Canh An Diệu: "Chính là, chủ nhiệm Phùng chưa từng bị phát hiện qua, muốn thật tìm chứng cứ, khả năng sẽ rất khó." Giang Tri Hỏa sửa đúng cô: "Không phải muốn tìm chứng cứ, là muốn ông ta chủ động bại lộ." Canh An Diệu không hiểu rõ ý của những câu này, Phùng Trí có lớp ngụy trang cực kỳ hoàn mỹ, nếu thật sự dễ dàng bại lộ như vậy, cũng sẽ không đến mức chưa từng có người nào thấy rõ gương mặt thật của hắn. Cô nhìn về phía Nhan Mộ, Nhan học thần nãy giờ không nói một lời, ánh mắt chặt chẽ chăm chú vào trên ngón tay Giang Tri Hỏa đang ở lật xấp báo cáo. Giang Tri Hỏa không để ý hắn, ý bảo Canh An Diệu dựa lại gần đây, đem báo cáo đẩy qua cho đổi phương. "ngày 1,3,5 tháng 7, Phùng Trí ở gần tiểu khu đặt phần ăn cơm hộp, 2, 4, 6, 8 ăn cơm ngoài. Đây là tuần thứ nhất, ba tuần khác, cũng giống nhau, ba ngày cơm hộp, bốn ngày cơm ngoài. ngày 15, 16 tháng 7, có cơm hộp đưa đến, hôm ngày 16 đó hộp cơm hộp còn nguyên, ném." "ngày 12 tháng 7, quảng trường Vạn Đạt phố Tây có hoạt động, đổi vé xổ số, phần thưởng có năm cái cấp bậc, phần thưởng cấp 5 là vật kỷ niệm, sáu loại kiểu dáng khác nhau, tỷ lệ trúng thưởng 100%, Phùng Trí thay đổi vé xổ số mười bảy lần." "ngày 15 tháng 7, cửa hàng tiện lợi, mèo của chủ tiệm che ở trên mã QR, không thể quét mã, xem ngón tay đi, ba tấm ảnh, đốt ngón tay nằm góc độ khác nhau, ít nhất nắm ba lần." "phương diện sinh hoạt, Phùng Trí sống một mình, mỗi tuần giúp việc có ba lần đi vào trong nhà để quét tước, thời gian đều là ở buổi sáng 9 giờ đến 11 giờ." "vài tờ phía sau là ghi chép về trang web......" Giang Tri Hỏa bày ra mấy cái phương diện cần chú ý trên báo cáo. Canh An Diệu đem báo cáo lật ra phía sau, nội dung rõ ràng chi tiết làm người cứng lưỡi, nhưng đều là chút cảnh tượng sinh hoạt tương đương bình đạm. Canh An Diệu hỏi: "ừm...... mấy cái đó có vấn đề gì vậy?" Giang Tri Hỏa giải thích nói: "mấy cái đó có thể phỏng đoán ra tính cách của Phùng Trí nha." "rõ ràng nhất có 4 điểm lớn." "thứ nhất, ông ta có dục vọng khống chế rất mạnh, tất cả mọi chuyện cần thiết phải ở trong kế hoạch, một khi thoát ly phạm vi khống chế, tính tình sẽ trở nên mười phần táo bạo." "thứ 2, quy luật cực độ, và không cho phép có bất luận kẻ nào phá hư quy luật của ông ta." "thứ 3, rối loạn tích trữ. ví dụ như đồ kỷ niệm của siêu thị, có sáu cái, ông ta góp nhặt nguyên bộ." "thứ 4, cái này rất rõ ràng, tương tự cái thứ nhất, quá mức tự tin, tự tin chính mình có thể nắm chắc hết thảy cục diện." Nhan Mộ nâng lên mí mắt, như cũ không nói một lời, thần sắc thâm trầm. Canh An Diệu thì lại là trừng lớn hai tròng mắt: "......" "Cho nên, chúng ta phải làm được mấy điểm này." Giang Tri Hỏa mỗi lúc nói một chút, liền sẽ dựng thẳng lên một ngón tay chỉ. "Đầu tiên, làm ông ta cảm thấy, chúng ta cái gì cũng làm không được." "Tôi thì không có việc gì, tôi như vậy, thoạt nhìn vốn dĩ liền không làm ra gì, chỉ biết đánh nhau, Phùng Trí sẽ không tới tìm tôi. Nhưng nhất định sẽ đi tìm cậu cùng Nhan Mộ." "An Diệu, cậu yên tâm, ông ta sẽ không tới gần cậu, trong trường học ông ta không dám quang minh chính đại ra tay, muốn giữ nhân thiết, ông ta chỉ biết từ nơi xa quan sát phản ứng của cậu." "Cho nên mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần nhìn thấy ông ta, cậu đều nhất định phải biểu hiện ra vô cùng hoảng loạn, vô cùng sợ hãi." Canh An Diệu ghi nhớ: "Tớ đã biết." "Nhan Mộ dễ làm, đến lúc đó trong túi bỏ chiếc bút ghi âm, giả bộ một chút, cố ý làm ông ta phát hiện." "Ừm." Nhan Mộ biểu tình không lộ ra chút cảm xúc nào. "Sau đó, tôi sẽ ở trước mặt Phùng Trí phóng thích tin tức tố." Giang Tri Hỏa nói, "lớp 12 tổng cộng có ba cái Alpha, tôi, Nhan Mộ, còn có một cái khác lớp 10, năm cái Omega." Canh An Diệu hỏi: "vậy, cái vị sầu riêng trước, không phải Alpha sao......" Giang Tri Hỏa ho nhẹ một tiếng. Căn bản không có người này, lần trước thử Canh An Diệu bịa chuyện. Giang Tri Hỏa: "xin cậu hãy quên chuyện này đi." Canh An Diệu không hỏi nhiều: "Được." Giang Tri Hỏa tiếp tục nói: "Chỉ cần tôi tránh đi bọn họ, liền không ai có thể ngửi được tin tức tố của tôi, tôi hiện tại cái giai đoạn này rất xấu hổ, ừm, không thể giải thích tỉ mỉ, tóm lại, không A không O, là tin tức tố thôi, Phùng Trí đại khái phân biệt không ra, càng thiên hướng cho rằng là cái Omega xa lạ." "Ông ta nhất định sẽ tìm đến nơi phát ra tin tức tố." "Nhưng ong ta không có khả năng tìm được, ông ta sẽ không nghĩ đến là tôi, hiện tại tất cả mọi người cho rằng tôi là Alpha." Canh An Diệu phát hiện chính mình vẫn là theo không kịp ý tưởng của Giang Tri Hỏa, hỏi: "Kế tiếp thì sao?" Giang Tri Hỏa: "Nếu người có ham muốn khống chế rất mạnh phát hiện có một việc thoát ly khống chế, sẽ như thế nào?" Canh An Diệu tưởng tưởng: "Sẽ rất phiền." Giang Tri Hỏa: "Một chuyện không thuận lợi, tất nhiên sẽ lựa chọn từ một chuyện khác bù trở về, ông ta khẳng định sẽ lại đem ánh mắt chăm chú vào trên người cậu, loại thời điểm này, cậu cảm thấy cậu hẳn là nên làm thế nào?" "Tôi...... Tôi sẽ tìm kiếm bảo hộ......" Canh An Diệu, "Không thể báo nguy thì..... Tôi sẽ nói cho thầy Đinh, thẳng thắn với thầy ấy tôi là Omega." "Đúng vậy." Giang Tri Hỏa cười, "thẳng thắn với Đinh lão nhân, còn muốn làm ở trước mặt Phùng Trí, nhưng không thể bị ông ta phát hiện là cố ý." "Ừm." Canh An Diệu gật đầu, " chiều thứ tư họp giáo viên, chủ nhiệm Phùng nhất định sẽ ở trong văn phòng." "......" Canh An Diệu chính mình mang lên cổ hoàn, ở cửa văn phòng cửa thật sâu hít một hơi. Cô gõ mở cửa. Tất cả giáo viên đều tập trung ở một chỗ, Đinh Kiện Huy đem Canh An Diệu đưa tới trên chỗ ngồi, chú ý tới cô mang theo cổ hoàn, hỏi: "An Diệu, làm sao vậy?" Canh An Diệu nhìn thoáng qua Phùng Trí, lại nhanh chóng lùi về ánh mắt, cúi đầu, nhỏ giọng nói với Đinh Kiện Huy: "Thầy, thực xin lỗi em vẫn luôn chưa nói, thật ra, thật ra em là Omega." Đinh Kiện Huy: "!!" Trong qua trình cùng Đinh Kiện Huy nói chuyện, Canh An Diệu trộm chú ý quá biểu cảm của Phùng Trí, quả thực như lời Giang Tri Hỏa nói, ở khi cô mở miệng liền nháy mắt âm trầm đi xuống. "......" "Khâu Biên bị đánh dấu, đại khái là ở trong trường học, mà hôm đó buổi tối thì lại là muốn xuống tay ở trong ngõ nhỏ, chọn địa điểm đều rất có kỹ xảo, không có cameras, sẽ không có người chứng kiến. Trừ cái này ra còn có ba cái Omega khác, tạm thời còn không thể xuống tay." "Dựa theo phỏng đoán 4 đặc điểm tính cách trước đó tiếp tục suy đoán tiếp, ở trước khi đánh dấu cậu, ba người khác là tạm thời an toàn, nếu cậu bắt đầu xin người khác giúp đỡ, đã nói lên ông ta tất nhiên không có khả năng dễ dàng ra tay, liền sẽ hoãn lại vô hạn thời cơ xuống tay với ba người khác." "Đương nhiên, cái này cũng không quá ảnh hưởng, chỉ là làm ông ta càng phiền một chút." "không thể ra tay, hơn nữa tìm không thấy cái Omega thứ sáu, ông ta bực bội sẽ vẫn luôn liên tục, mãi cho đến......" di động ném ở trên bàn bỗng nhiên bắt đầu rung lên, Giang Tri Hỏa đem ngón trỏ đặt trước môi, làm cái động tác"Im tiếng", "Chờ một lát, tôi nghe cuộc điện thoại." Giang Tri Hỏa chỉ là ngắn ngủn nói vài câu, rất mau liền cắt đứt, Canh An Diệu lại từ trong giọng nói nghe được tên"Lương Hoắc Khải". Ba chữ này mười phần quen tai. "Lương Hoắc Khải?" Canh An Diệu rốt cuộc nghĩ tới, "Không phải giáo bá trường bên cạnh sao? Các cậu đánh một trận, nghe nói còn có một người bị đưa vào bệnh viện." Giang Tri Hỏa cùng giáo bá trường bên cạnh ân oán tình thù truyền đến đủ loại, một đánh năm, đem đối phương đánh đến dễ bảo, còn gọi xe cứu thương tới, ai đều cho rằng Giang Tri Hỏa cùng Lương Hoắc Khải sau trận này không có khả năng lại có bất cứ quan hệ gì. Giang Tri Hỏa bị này một chuỗi dài đập đến vẻ mặt mộng bức: "Tôi khi nào đem người đánh vào bệnh viện??" Canh An Diệu: "Nếu nói như vậy......" "......" Giang Tri Hỏa giải thích, "Không phải, ngay từ đầu xác thật có chút mâu thuẫn, chúng ta tiến hành giao thân thiết tốt đẹp rồi, bên trong bọn họ người tay ngứa, đi chọc mèo hoang, bị cào, chúng tôi đưa cậu ta đi bệnh viện đánh vắc-xin phòng bệnh." "A?" Canh An Diệu cạn lời, "Cứ như vậy thôi a?" Ngữ khí giống như có chút thất vọng. Giang Tri Hỏa: "......" Nhan Mộ đánh gãy bọn họ nói chuyện ngoài lề: "Tiếp tục nói." "Tôi đây tiếp tục a." Giang Tri Hỏa kéo cái ghế dựa ra tới, "Tiếp theo...... Trước hỏi cái vấn đề đi, điều kiện kích phát Alpha dễ cảm kỳ có cái gì?" "Omega tin tức tố." Canh An Diệu trả lời. Giang Tri Hỏa gật gật đầu: "Nhưng cái này có thể dùng thuốc để cách trở, cái khác đâu?" Canh An Diệu tưởng tưởng: "Ở dưới tình huống cảm xúc cực độ không ổn định, bị đụng tới...... bộ vị mẫn cảm?" Giang Tri Hỏa búng tay một cái: "Nói đúng rồi, Lương Hoắc Khải, giáo bá bên cạnh, lăn lộn trong vòng Gay, quen biết rất nhiều đàn ông đam mê độc đáo, vừa mới tôi hơi chút nhờ cậu ta giúp cái vội." "......" "Chậc." Phùng Trí đang đi về nhà. Mấy ngày nay trôi qua đến không thuận lợi, vô cùng không thuận lợi! Không có một chuyện nào dựa theo an bài xảy ra. Tìm không thấy cái Omega thứ sáu, nhưng tin tức tố lại thường xuất hiện ở trước mặt. Sau khi Canh An Diệu cùng Đinh Kiện Huy nói chuyện, Đinh Kiện Huy nói "Omega mới càng hẳn là được bảo hộ", phá lệ coi trọng Omega bỗng nhiên xuất hiện trong lớp học, hắn hoàn toàn không cơ hội tiếp xúc đến Canh An Diệu. Mà ba cái Omega khác...... Không được, không thể đụng vào, muốn một từng cái tới. Phùng Trí nội tâm tức giận không thôi, ở đi ngang qua cửa cửa hàng tiện lợi nào đó, một cái lon lăn đến bên chân hắn. Phùng Trí nâng lên chân, lon chịu lực bắn lên, lăn về phía trước. Bên tai đột ngột truyền đến một tiếng huýt sáo tuỳ tiện. Một đám thanh niên dáng vẻ lưu manh lêu lổng từ hẻm nhỏ bên cửa hàng tiện lợi đi ra, cố ý đâm lên người Phùng Trí. Trên những người này xịt nước hoa phỏng theo Omega tin tức tố, cực kỳ thấp kém, đứng cùng bọn hắn một chỗ, quả thực giống đang hô hấp ở bãi rác. Phùng Trí che lại miệng mũi. "Ngượng ngùng a." Trong đó một thanh niên để sát vào hắn, ở sau cổ hắn ngửi ngửi, cười nhạo nói, "Không cẩn thận đụng tới." Dù sao cũng không ở trong trường học, Phùng Trí không cần thiết tiếp tục nhịn đi, Alpha có ưu thế thiên nhiên, không cần sợ hãi Beta. Hắn chất vấn: "Đây là không cẩn thận?" "Đương nhiên đúng vậy." Một thanh niên khác cũng sáp lại đây, cánh tay bỏ trên vai Phùng Trí, ra vẻ trêu đùa, "Chẳng lẽ chúng ta còn muốn cố ý chạm vào một cái ông chú hơn bốn mươi tuổi như ông?" "Cũng không phải không được a." Lại một người vỗ vỗ mông hắn, "Là nam là được —— à nha, không hổ là Alpha, tuổi này còn rất có khuynh hướng cảm xúc." Phùng Trí sắc mặt xanh mét, phóng xuất ra tin tức tố: "Cút ngay." Mấy thanh niên khác ghé vào bên người hắn đều lui một bước, chính là lại có một người đuôi mắt đỏ lên đứng ở trước mặt hắn. Thanh niên đầu tóc nhuộm thành xám xám đen, tai trái một loạt khuyên tai, môi gắn khuyên môi, ngay cả đầu lưỡi, cũng có một cái đinh cực kỳ thô. Hắn ta phủng mặt, mặt đỏ rần, vẻ mặt say mê nhìn Phùng Trí: "Tao chính là thích loại cảm giác này, còn có tin tức tố sao, làm ơn mau phóng xuất ra tới, xin nện tất cả ở trên người tôi ——!!" "......" "Yên tâm, hiện tại xã hội pháp chế, sẽ không thật làm gì đó." Giang Tri Hỏa nói, "Liền hơi chút, một chút, quấy rầy một chút. Được rồi đi, có một chút ý tôi trong đó, ông ta lúc trước đối xử như thế nào với Omega, hiện tại chính mình cũng bị đối đãi như thế nào, trong lòng khẳng định không dễ chịu, nhưng đối tượng là một đám lưu manh du côn, ông ta có thể làm sao bây giờ? Ông ta hoàn toàn không có biện pháp a." Nghe đến đó, Canh An Diệu không nhịn được cười lên. Dùng lưu manh đối phó biến thái. Tuyệt. Giang Tri Hỏa: "Nhưng mà, cho dù như vậy, tâm thái của hắn vẫn là sẽ không vỡ, bằng không cũng không có khả năng nhiều năm như vậy cũng chưa bị phát hiện, đúng hay không? Cho nên a, còn phải lại đến một bước." "ghi chép trang wed ở sau báo cáo, vừa mới cho cậu xem, có thể phỏng đoán ra một chuyện cực kỳ đáng sợ ——" "Ông ta ở trong tối tự điều tra Omega, trong máy tính nhất định tồn lượng lớn ảnh chụp, video cùng tư liệu điều tra của năm người các cậu, không chỉ có hiện tại, các anh chị trước đây tốt nghiệp, có lẽ cũng từng bị hắn ra tay." "Video hướng dẫn động dục không thể công bố ra tới, sẽ liên lụy vô tội. Nhưng là, nếu trong máy tính một cái chủ nhiệm giáo dục giữ tin tức cá nhân của Omega trong trường học, chuyện này bị người khác đã biết, hẳn là làm sao bây giờ?" Canh An Diệu cuối cùng có thể đuổi kịp ý nghĩ của Giang Tri Hỏa, tiếp tục phỏng đoán thì: "Ông ta nhất định sẽ không làm người khác phát hiện chuyện này, nhất định sẽ cho mã hóa văn kiện máy tính. Nếu có thể lấy tới mấy cái đó, khẳng định có thể làm ông ta sợ hãi, chính là, muốn làm như thế nào?" Giang Tri Hỏa giơ lên cằm, đôi mắt hơi cong: "Này cậu phải hỏi học thần của chúng ta," người bạn" có thể lấy được từng này báo cáo, làm máy tính trúng cái viruss cũng không khó đi?" Nhan Mộ cùng Giang Tri Hỏa đối tầm mắt. Trong hai tròng cực kỳ thâm thúy, chiếu ra một khuôn mặt nhìn như không chút để ý. Nhan Mộ "Ừ" một tiếng. "......" Phùng Trí nện xuống con chuột thật mạnh. Không thuận, không thuận, không thuận lợi!!! Tất cả mọi thứ đều đang đối nghịch hắn!!! Omega, Omega không nghe lời, còn có một đám Beta không thể hiểu được, thường ở khi tan tầm chặn hắn trên đường, dùng ngôn ngữ cực kỳ hạ lưu quấy rầy, chạm hắn, chạm vào hắn, chạm đến hắn. Ghê tởm, ghê tởm, thật mẹ nó ghê tởm đã chết!!! Cái gì đều không thuận lợi, chỉ có video hắn tự mình quay chụp Omega có thể hơi chút an ủi nội tâm bực bội của hắn. Mà khi Phùng Trí mở ra máy tính, lại bỗng nhiên xanh cả màn hình ——!! Một đống mã cực kì loạn đánh vào trên màn hình, mặc kệ hắn khởi động lại bao nhiêu lần, đều là xanh, máy tính căn bản mở không được! Dùng sức đem con chuột nện ở lần thứ ba, bên trái bị ném ra một vết rạn. Phùng Trí dùng chút thời gian bình phục cảm xúc, dự định gần nhất ra khỏi nhà đưa máy tính tới sửa chữa. "......" Giữa trưa hôm sau, Nhan Mộ đi vào lớp 1, gõ gõ cửa sổ. Vị trí Thường Lạc cách cửa sổ gần nhất, kéo ra hỏi: "Làm sao vậy?" "Tìm tôi." Giang Tri Hỏa dựa ngồi ở bên cạnh bàn, vẫy tay Nhan Mộ. Nhan Mộ ném cho anh một cái USB. Giang Tri Hỏa tiếp được, quay đầu hướng Canh An Diệu giơ lên đuôi lông mày. Lời nói trong phòng học trống hiện lên bên tai Canh An Diệu —— "Tìm không thấy Omega, không ra tay được, bị lưu manh du côn quấy rầy, máy tính nhiễm viruss —— cảm xúc ông ta muốn bùng nổ rồi." "Lại nhịn, cũng nhịn không được, ông ta chính là loại người này, sẽ nổi điên." "Cho nên, An Diệu, ' động dục kỳ ' của chúng ta, nên tới." - --------- Gri: anh thâm lắm ạ chưa kịp beta xong nữa nhưng đến ngày vs lỡ đăng rồi thôi đăng luôn cho nóng beta sau haha ( chủ yếu là hơi bận+lười:)) --Bản edit chỉ đăng tại acc @gri1004 in WAttPAD.COM, nghiêm cấm hành re-up--
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]