Chương trước
Chương sau
Giang Tri Hỏa cũng không thả tay Nhan Mộ ra, hai nam sinh vừa cao vừa đẹp nắm tay đi trên đường, không ít người quay đầu lại xem, rốt cuộc Alpha và Omega quá ít, càng nhiều người đều là lấy ánh mắt bình thường xem hai nam sinh.

Phản ứng gì cũng có, kinh ngạc, ngạc nhiên, hủ ship CP nói quá đẹp đôi, nhưng Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ đều không để ý.

Cả hai đều không phải là người sẽ để ý ánh mắt người khác.

Từ thư viện đến Tương Dao phải ngồi hai trạm xe buýt, sau đó lại đi bộ một quãng.

Hai người dọc theo trên đường đều ăn ý không nhắc tới chuyện này, tự nhiên như vậy mà nắm tay nhau, trên xe buýt sẽ như bình thường mà thả tay ra, Giang Tri Hỏa chơi di động, nhìn đến tấm ảnh hay tin gì buồn cười sẽ chia sẻ cho Nhan Mộ, cười ở bên tai hắn, Nhan Mộ rất bất đắc dĩ tùy anh cười, nghe Giang Tri Hỏa kể chuyện, ngẫu nhiên còn sẽ nói ra ý kiến.

Trên đường Nhan Mộ cũng móc di động ra, tổ thi đua bỗng nhiên thông báo phải tập trung mở họp, đây chỉ là chuyện bình thường, tổ thi đua thích nhất là mở họp vào kỳ nghỉ, mở họp có nghĩa là phải làm một bộ đề, còn phải thảo luận học hỏi, buổi tối chưa đến 11 giờ cũng chưa về.

Nhan Mộ đóng group, nhíu mày lại, không muốn đi lắm.

"Đi đi." Giang Tri Hỏa chống ở bên cửa sổ, cảnh phố từ từ xẹt qua, "Cậu có biết hiện tại bọn họ đều nói cái gì không? Đều nói là tớ dạy hư cậu, bảo cậu trốn học, làm phiền cậu học tập, buổi tối nhớ nói rõ ra, không cho người ta về nhà chính là ai?"

Những lời này đều là đùa vui, cũng liền chỉ có thân thiết như Tạ Cừu cùng Tông Bội mới nói, anh cũng chưa coi là thật sự. Thành tích Nhan học thần không lùi, gần đây Giang giáo bá bằng mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu cải tà quy chính, không trốn học bắt đầu cố gắng học tập, ngay từ đầu liền không tồn tại ai dạy hư ai.

Nhan Mộ nghe xong lại nghiêm túc nói: "Không dạy hư, là chính tớ không muốn đi."

Giang Tri Hỏa cười, khóe mắt hơi cong: "Tạ Cừu nói đúng, Nhan ca, cậu là đồ não yêu đương."

Nhan Mộ không nói chuyện mà liếc nhìn bàn tay anh.

Sau khi uống xe  hai tay lại nắm lấy nhau.

Nhưng mà không phải do ai cũng chưa cố tình, là trạm này rất nhiều người xuống xe, Nhan Mộ cùng Giang Tri Hỏa bị chen ở trong đám người, chen tới chen đi không cẩn thận tay chạm vào nhau, thuận thế lại nắm lấy.

Bầu trời dần dần tối sầm, mây mỏng che đậy phía chân trời, biến thành bầu trời màu bơ.

Xung quanh người đến người đi, dưới hoàng hôn bóng kéo dài, hai người lẳng lặng đi về phía trước, lòng bàn tay dán nhau.

Mãi đến khi sắp đến Tương Dao, Nhan Mộ mới mở miệng: "Tiểu Chu."

"Hửm?" Giang Tri Hỏa nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt cong cong, đáy mắt liễm diễm tỏa sáng.

Nhan Mộ nắm chặt tay, giọng nói nghe có vẻ run: "Là ý tớ hiểu à?"

Hắn nói câu này không đầu không đuôi, nhưng hai người đều hiểu.

Nhan Mộ nói qua, sẽ để Giang Tri Hỏa quyết định khi nào muốn đi tiếp, muốn đi tiếp thì tới nắm tay hắn.

Nhan Mộ nghiêm túc nói lời này, Giang Tri Hỏa cũng nghiêm túc nghe nó, hắn không quên, Giang Tri Hỏa càng không thể quên.

Tay đã nắm, lời thì chưa nói.

Giang Tri Hỏa cố tình không nói thẳng, giảo hoạt chớp chớp mắt: "Cậu đoán sao?"

"Không đoán." Nhan Mộ nói.

Giang Tri Hỏa nhướng mày hỏi: "Cậu không sợ tớ treo cậu cho vui à?"

Nhan Mộ dùng một vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Tớ rất vui lòng."

Khi đến Tương Dao Ôn Đạt và Khuất Tiêu còn chưa tới, Giang Tri Hỏa dừng ở cửa, dùng sức vỗ mặt, vẻ mặt cười một đường chợt lạnh nhạt xuống dưới, biểu cảm 1s thay đổi, biến hóa tự nhiên.

Nhân thiết còn chưa phá, lại tương phản quá lớn, quá dọa người, lại phải giả thêm một lần.

Trong quán bar phục vụ A nhìn đến Shin cùng một anh chàng đẹp trai lạnh lùng khác cùng đi vào phòng thay quần áo, liền đi đến một bên phục vụ B, nói nhỏ: "Bọn họ là người yêu thật không nhỉ?"

Tất cả mọi người đều thấy, anh chàng đẹp trai thích Shin thân với ông chủ, ông chủ ngày nào cũng nói, cậu ta học thần, rất thần, không cách nào hình dung được nghe nói còn lọt vào vòng thi đua còn cấp quốc gia.

Hai người chỉ là bằng một khuôn mặt, đi đâu đều có thể trở thành tiêu điểm, kể cả tiêu điểm buôn chuyện cũng là.

Phục vụ B cũng nhìn đến hai người bọn họ đi vào, hạ giọng nói: "Nắm cả tay rồi hẳn sẽ không giả nhỉ?"

Phục vụ A nghi hoặc: "Cậu nói xem, nhìn hai người đều là người ít nói, ngày thường ở chung như thế nào?"

"Đại khái......"Phục vụ B suy đoán, "Nhìn nhau chằm chằm?"

Giờ phút này, hai người ở trong mắt người ngoài nên "Nhìn nhau chằm chằm" đôi yêu nhau lạnh lùng đang thay thuốc.

Giang Tri Hỏa tùy tiện ở trước mặt Nhan Mộ cởi áo trên, thay đồng phục làm việc, sau đó kéo lên góc áo sơmi.

Miệng vết thương đã đỡ rất nhiều, không bị quá nặng, người trẻ tuổi luôn mau lành vết thương nhiều.

Vết thương đã kết một tầng vảy, không cần tiếp tục dán băng gạc. Hắn bôi nước thuốc lên, bên ngoài nổi lên màu vàng nghệ, Nhan Mộ cẩn thận bôi, Giang Tri Hỏa ở một bên đứng, ngẫu nhiên cảm thấy ngứa sẽ cười rụt sang một bên.

"Đêm nay tớ muốn đến đón cậu." Nhan Mộ vừa bôi vừa nói.

"Vì sao?" Giang Tri Hỏa biết rõ cố hỏi, "Sợ tớ chạy?"

Nhan Mộ trầm mặc một lát, thẳng thắn thành khẩn "Ừ" một tiếng.

Bôi thuốc xong, Giang Tri Hỏa không lập tức thả áo xuống, phải chờ đến nước thuốc khô, nếu không sẽ dính ở trên quần áo.

Anh lười nhác ỷ ở một bên, lộ ra eo thon, đường cong eo bụng kỳ xinh đẹp, tuyến nhân ngư đi vào xương hông lưng quần.

Giang Tri Hỏa cười cười: " Cậu coi tớ là con gái hay con nít thế?"

Tư thế này rất thích hợp ôm, vì thế Nhan Mộ ôm lấy anh, cánh tay gác ở phía sau lưng, cái gì cũng không trả lời, chỉ là cúi đầu, môi chạm vào trên vai một cái.

Cách áo sơmi, động tác nhẹ đến thậm chí không có cảm giác gì.

Hắn kêu: "Tiểu Chu."

Ở sau khi thẳng thắn thành khẩn thân phận, Nhan Mộ luôn là gọi anh như vậy.

Tiểu Chu.

Hai chữ quen thuộc lại xa xôi.

Mấy ngày nay rõ ràng nghe qua rất nhiêu lần.

Vào lúc này, Giang Tri Hỏa có thể nghe rõ ràng lồng ngực bị thứ gì đập mạnh một chút, kịch liệt hơn cả những lúc khác.

—— không chỉ là bởi vì Nhan Mộ đang gọi anh, càng bởi vì chỗ hắn hôn, nơi đó có hình xăm.

Hình xăm đại diện cho quá khứ.

Lúc trước bọn họ đều sẽ không chủ động nhắc đến chuyện quá khứ, không hỏi vì sao rời đi, không hỏi Vân Tiểu Húc là ai, không hỏi anh vì sao không phải là Vân Chu.

Nhưng hôm nay Vân Tiểu Húc xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mấy vấn đề này đã bị phơi bày ở trước mắt.

Nhan Mộ nói với anh: "Khi thấy Vân Tiểu Húc tớ rất sợ hãi."

"Đoạn thời gian kia cậu không muốn nghĩ lại, tớ thì cũng không dám."

"Tớ đến tìm cậu, tìm cậu khắp nơi, nhưng chỗ nào cũng tìm không thấy."

"Cậu rất quan trọng, tiểu Chu."

Nhan Mộ kể lại từng câu, giọng hắn qua bên tai, sự cô đơn trong đó không vứt được.

Giang Tri Hỏa nghe đau lòng, nghe đến lo lắng.

Có người mở rộng cửa lòng, dỡ xuống cả lớp vỏ bọc trên người với mình, hai người lại có cùng tình cảm, có cùng chuyện không muốn quên, ngay cả sợ hãi, chờ mong, hay là cảm xúc khác đều là chung, anh nói không nên lời hiện tại nên phản ứng thế nào, nên lẳng lặng hay là nên xoay người, hoặc là nên nói chút gì, anh thật sự không biết.

Nhưng anh nghe thấy trái tim đập thình thịch.

Anh biết cảm giác rung động là như thế nào, cũng có qua vô số lần, lần này lại mạnh nhất, sâu nhất.

Ngay sau đó, trong phòng thay đồ ái muội tối tăm, truyền ra một tiếng "sầm".

Giang Tri Hỏa trở tay giữ chặt Nhan Mộ, một tay để ở trên vai hắn, giữ chặt, đẩy cả người hắn dựa vào trên tủ giữ đồ, hai người cách nhau cực gần, gần như là chóp mũi cách chóp mũi.

Gần đến có thể xem ngực phập phồng rõ ràng, Nhan ca quá trắng, gân xanh trên cổ rõ ràng. Hắn rũ mắt nhìn về phía mắt Giang Tri Hỏa, Giang Tri Hỏa cũng nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tất cả đều là lẫn nhau.

Thật sự quá gần, gần đến có thể bắt giữ được cảm xúc trong mắt.

Ánh mắt nóng rực chợt lóe mà qua, trực tiếp ngăn chặn vẻ mặt lạnh lùng của Nhan Mộ ngày thường. Tư thế này, khoảng cách này, chuyện tiếp theo phải làm không cần nói cũng biết.

Nhưng Nhan Mộ nói qua hắn đang đợi, cho nên hắn sẽ không chủ động ——

Hiện tại quyền chủ động ở trong tay Giang Tri Hỏa.

Giang Tri Hỏa nhắm mắt lại, theo cảm giác tìm được môi, nhẹ nhàng dán một chút.

Lại mềm lại lạnh, có chút run run.

Một chạm liền đi.

Lúc trước chưa nói rõ đã hôn nhiều lần như vậy, còn từng bịa chuyện có rất nhiều người cũ, có lúc còn xúc động đến mức suýt đi đến bước tiếp theo, hiện tại chạm vào môi lại khẩn trương đến phát run.

Giang Tri Hỏa nhanh chóng thả tay ra, xoay người cài lại nút tay áo, sửa sang lại vạt áo, thúc giục nói: "Tớ ổn rồi, Nhan ca, cậu đi nhanh đi, bị muộn rồi."

Nụ hôn này hoàn toàn chính là xúc động, nhưng lực xúc động đi qua, có chút cảm xúc liền thu không được.

Ngại cái gì, bất chấp tất cả đi.

Giang Tri Hỏa không cho Nhan Mộ cơ hội nói gì, nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu cảm, ôm hắn một cái, lại nắm tay đưa hắn ra quán bar, vẫy vẫy tay nới với hắn: "Nhan ca tớ chờ cậu quay lại đây."

Đêm nay người biết Shin đều nói, Shin giống như có mị lực một cách khác thường.

Tuy rằng như cũ lạnh lùng không có gì biểu cảm, nhưng khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là như có ánh sáng.

Shin biến mất vài ngày, vừa xuất hiện liền khác biệt, cả một đêm rất nhiều người đều ngồi trước quầy, cũng nói rất nhiều, mà Shin trước sau như một mà lạnh lùng, không để ý tới một ai.

Khuất Tiêu chọn một ly Gin tonic.

Giang Tri Hỏa chuẩn bị xong nguyên liệu.

Rượu này không khó chế, bước nào cũng đơn giản, để cục đá vào trong cốc thủy tinh, đổ hỗn hợp rượu Gin và Tonic vào sau đó dùng bar spoon khuấy nhẹ, cuối cùng để vào lá bạc hà điểm xuyết.

Ôn Đạt không còn rượu, Giang Tri Hỏa liền cũng chế một ly Gin tonic cho cậu ta, chỉ là ít lượng Gin hơn, nồng độ cồn thấp hơn.

"Hôm nay hình như cậu rất vui?" Khuất Tiêu quan sát Shin đã nửa ngày, người đến người đi, cậu ta lại cách gần nhất, thấy rõ ràng hơn so với ai khác.

" Ừm, cũng tạm." Giang Tri Hỏa thuận miệng đáp.

Có một khách hàng dựa vào quầy bar, Giang Tri Hỏa đang điều chế loại rượu mới.

Ôn Đạt nhấp ngụm rượu hỏi: "Gặp được chuyện gì tốt à?"

Đưa rượu điều chế xong cho khách hàng, Giang Tri Hỏa híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng, hỏi một chuyện không liên quan lắm: "Các cậu thân với Nhan ca lắm à?"

Ôn Đạt vỗ bàn: " Tất nhiên là thân rồi, nếu không thân sao cậu còn đến đây hỏi chúng tôi chuyện bạch nguyệt quang?!"

Khuất Tiêu: " À đúng rồi, sau lại chuyện này các cậu giải quyết thế nào??"

Còn có thể giải quyết thế nào?

Bạch nguyệt quang lại là chính tôi, lời này nói ra cũng thật máu choá.

Một ly Mary cẩu huyết hiến cho chính mình.

Chuyện này vòng tới vòng lui tạm thời nói không rõ, Giang Tri Hỏa cũng không muốn nói rõ bây giờ, anh tiếp tục giả vờ lạnh mặt lại hỏi: "Cho nên các cậu rất hiểu biết cậu ấy, đúng không?"

Khuất Tiêu: " Hỏi xàm ghê! Mau nói, các cậu thế nào?"

Ôn Đạt cũng thúc giục: " Cậu chủ động hỏi, có phải định làm cái gì? Mau nói đi, không nói tôi giận."

Hai vấn đề này hỏi rất hay.

Về rốt cuộc thế nào, Giang Tri Hỏa nói không rõ.

Thật ra không khó phân chia như vậy, cái gì cũng hợp lý, chỉ là kém một lời tỏ tình nữa thôi, một chút cảm giác nghi thức thôi.

Đêm nay lại đây, vốn là muốn tìm lý do từ chức, thuận tiện thẳng thắn một chút chuyện nhân thiết của mình.

Nhưng chút bỗng dưng xúc động trong phòng thay quần áo vọt cái hơi quá, nắm tay rồi, cũng hôn rồi, có chuyện càng quan trọng bày ở trước mắt, chuyện từ chức cùng nhân thiết đều có thể dịch ra sau vậy. ( Ý ổng là bận tỏ tình người ta cái đã, chuyện nói nhân thiết không quan trọng, để sau:))))

Giang Tri Hỏa dọn dẹp quầy bar sạch sẽ, chậm rì rì chống tay trên bàn cong người nhìn Khuất Tiêu Ôn Đạt trước mặt, hỏi đơn giản trắng ra: "Nếu muốn tỏ tình, Nhan ca sẽ thích loại nào?"

?

Ôn Đạt cùng Khuất Tiêu đang nuốt rượu bỗng đều dừng lại, rượu kẹt ở trong cổ họng, đột nhiên bị sặc ra.

Ôn Đạt: " Cậu muốn tỏ tình á!"

Khuất Tiêu: "Khó trách! Đêm nay cậu vui vẻ như vậy?!"

Ôn Đạt: " Sao cậu bỗng nhiên nghĩ thông thế? Nhan thiếu làm cái gì làm cậu cảm động à?"

Khuất Tiêu: "Tôi cũng tò mò, các cậu bình thường nói cái gì? Nhan thiếu tặng cậu cái gì? Cậu ta đã tỏ tình chưa?"

"Là tôi hỏi các cậu trước." Giang Tri Hỏa kịp thời ngăn lại xu thế từng người hỏi cung.

Quả nhiên dùng nhân thiết lạnh lùng vào dễ nói chuyện hơn —— Ôn Đạt Khuất Tiêu hàng năm bị Nhan Mộ lạnh nhạt sinh ra phản xạ có điều kiện "Sợ".

Giang Tri Hỏa vừa nhàn nhạt liếc qua, Ôn Đạt Khuất Tiêu lập tức dừng điều tra, bắt đầu chỉ chiêu.

"Tất nhiên là là kiểu tỏ tình cốp xe hoa rồi!" Ôn Đạt nói, "Một hàng Porsche xếp thành đoàn xe, trong cốp xe bỏ bóng bay, hoa tươi, đèn nhấp nháy, vừa mở ra một cái, thật cảm động, không có một nữ sinh nào không bị cậu hấp dẫn nha!"

"......" Giang Tri Hỏa, "Bọn họ là thích xe cậu hay là hoa của cậu?"

Ôn Đạt: "......"

"Cậu không được, loại solo mười tám năm từ trong bụng mẹ." Bậc thầy tình yêu Khuất Tiêu bày kế, " Cần phải có bất ngờ mới được, chuẩn bị quà sinh nhật từ còn bé đến 18 tuổi cho cậu ấy, bảo đảm người ta khóc ôm lấy cậu."

Giang Tri Hỏa ở trong lòng trợn trắng mắt, nghĩ nếu ghi âm lại đoạn lời nói này cho Nhan ca, đảm bảo trong vòng một giây có thể bóp chết hai người.

"Thế nào?" Khuất Tiêu chờ mong hỏi anh.

"......" Giang Tri Hỏa nghĩ nói sao uyển chuyển một chút, "Có chút cũ rích."

Một đống vô nghĩa.

Ôn Đạt cùng Khuất Tiêu cũng rất bất đắc dĩ.

Bọn họ sao mà biết tỏ tình Nhan thiếu thế nào?

Nhan thiếu không ăn dầu muối, căn bản không có một ai tỏ tình thành công.

Thật vất vả mới theo đuổi một người, muốn hóng hớt lại bị người trong cuộc hỏi nên tỏ tình thế nào?

Còn cần tỏ tình nữa à!!

Trực tiếp bên nhau không ổn sao!!

Nhưng nếu Shin đã hỏi chuyện này, liền tất nhiên là một người tràn ngập cảm giác nghi thức.

Nghĩ lung tung xong, Ôn Đạt bắt đầu nghiêm túc giúp nghĩ cách cho anh: "Vậy cậu cũng chỉ có thể chờ thôi, muốn có cảm giác nghi thức, tốt nhất tìm cái ngày lễ, qua Nguyên Đán rồi thì chỉ có ngày Valentine thích hợp tỏ tình nhỉ?"

Khuất Tiêu gật gật đầu: "Tôi đồng ý, chờ một chút."

Rất hợp lý, Giang Tri Hỏa lại nhíu mày.

—— chờ.

Lại là chữ này.

Muốn cảm giác nghi thức cũng chỉ có thể chờ.

Nhưng bọn hắn đều đã chờ rất lâu.

Chờ vụ án kết thúc, chờ thoát khỏi Lệ Hạo, chờ tiếp nhận sự thật Tần Mộ chính là Nhan Mộ.

Hiện tại còn phải đợi sao?

Chờ lễ tình nhân, chờ cuộc thi đua cấp quốc gia kết thúc? Chờ thi đại học? Chờ xác định có thể đi cùng một thành phố?

—— khi Giang Tri Hỏa tự hỏi vấn đề này, trong lòng cũng đã có đáp án.

Luôn có chuyện chờ không được, chờ xong một việc luôn có một việc khác sẽ đột nhiên xuất hiện.

Khi xúc động có thể vươn tay nắm lấy, khi xúc động cũng có thể đè người trên tường hôn.

Có một số việc muốn làm thì làm.

Hôm nay ở trên đường nhìn đến một cửa hàng bán hoa, cho nên tôi muốn tỏ tình.

Hôm nay tôi muốn báo, cho nên tôi đi khắp thế giới tìm kiếm cửa hàng bán hoa.

Giống nhau cả.

Giang Tri Hỏa không hề nói nữa, lập tức cất thẻ nhân viên, nói với Khuất Tiêu cùng Ôn Đạt: "Tôi đi trước."

Nói xong liền bước nhanh đi hướng phòng thay quần áo.

Động tác quá nhanh giống trận gió, Khuất Tiêu Ôn Đạt còn đang ngây người, Giang Tri Hỏa lại nhanh chóng thay xong quần áo xuất hiện ở trước mặt bọn họ: "Di động hết pin, có tiền mặt không cho tôi mượn chút đi?"

Phòng học thật ngột ngạt, trong lúc nghỉ ngơi Nhan Mộ ỷ ở hành lang hóng gió.

Cuộc họp của tổ thi đua nói về phương hướng cải cách của cuộc thi lần này, đồng thời đã phát thêm đề, làm những thí sinh tham gia thi vào giữa tháng 1 trong đó có Nhan Mộ làm ngay tại đó, sau đó chữa đề.

Hai giờ làm bài, khi kết thúc đã hơn 9 giờ, Nhan Mộ nhắn tin cho Giang Tri Hỏa.

Hắn lướt lên trên, mấy tin nhắn lúc trước vẫn chưa trả lời, thời gian kia Giang Tri Hỏa đại khái đang làm việc, không trả lời được.

Ngay từ đầu Nhan Mộ vẫn chưa nghĩ nhiều, có rảnh liền trả lời, chưa nhìn được liền chờ nhìn đến lại trả lời, bình thường bọn họ thường ở chung như thế.

Nhưng mãi đến tới gần 11 giờ, kết thúc chữa đề, tổ thi đua tổ thả người, bên phía Giang Tri Hỏa vẫn không có trả lời một tin nhắn nào.

Gọi điện thoại cho anh, chỉ nghe giọng nữ thông báo tắt máy.

Nhan Mộ lại gọi Khuất Tiêu, Khuất Tiêu mới từ quán bar ra, có chút say, cùng Ôn Đạt, hai người ở đêm đông đi lung tung trên đường cái cho tỉnh rượu.

Nghe điện thoại Khuất Tiêu hỏi: "Nhan thiếu làm sao vậy?"

"Tiểu Chu......Shin đâu?"

"Đi từ sớm rồi, từ một giờ trước." Ôn Đạt cướp lấy di động, cáo trạng nói, "Đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên có việc gì gấp, trực tiếp lao đi."

Trong lòng Nhan Mộ đột nhiên căng thẳng.

Cảnh tượng trong hội sở hắn vẫn không quên, trên quần áo trên tay đều là máu, một cái dùi kia đâm xuống, Giang Tri Hỏa đã nhiều đau.

"Cậu ấy đi đâu?" Giọng Nhan Mộ có vẻ vội vàng.

"Chưa nói." Ôn Đạt còn ngu ngơ đến mức nói chuyện Shin muốn tỏ tình ra ngoài, bất ngờ ấy mà, đều là chuyện giữa người yêu của người ta, bọn họ chỉ phụ trách ăn dưa hóng chuyện.

Ôn Đạt: "Chắc là vội mua gì đó, di động hết pin, còn tìm tụi tao mượn tiền mặt."

Chỉ là di động hết pin.

Nhan Mộ thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Được."

Hắn đi vào trong tiểu khu, ở dưới tầng ngẩng đầu. Đèn trên ban công không sáng lên, Giang Tri Hỏa vẫn chưa trở về. Nhan Mộ nhanh chóng cảm thấy chính mình có chút ngu ngốc, nếu về rồi khẳng định có thể cho sạc pin điện thoại, không đến mức đến bây giờ cũng chưa lên tiếng.

Nhan Mộ không nghĩ lên tầng, liền ở dưới tầng chờ người, tuy rằng ở đâu chờ kết quả cũng giống nhau.

Đã hơn mười một giờ trong tiểu khu rất yên tĩnh, trên đường đi bộ không có người.

Nhan Mộ một mình ngồi ở trên ghế đá.

Loại cảm giác này cũng không vui tẹo nào, giống hệt lúc trước.

Hai cảnh tượng khác nhau chồng chéo lên nhau.

Tìm không thấy, liên hệ không được, không biết người ở đâu.

Rõ ràng trước khi tách rời ôm qua, nắm tay qua, đưa người ra cửa, cũng nói qua Nhan ca tớ chờ cậu quay lại.

—— giống i lúc đó.

Hắn nói hắn sợ hãi, nói hắn không dám nghĩ lại. Đều là thật sự.

Chỉ là bởi vì đụng tới Vân Tiểu Húc, chỉ là bởi vì nói những lời này đó, cho nên đêm nay phá lệ cảm tính, nhưng mặc dù khi nào, cảm giác trong lòng như là bị đào rỗng một phần cũng không thể chịu thêm một lần nữa.

"Nhan ca?"

Là giọng Giang Tri Hỏa.

Nhan Mộ ngẩng đầu.

Giang Tri Hỏa đứng ở dưới đèn đường, trong lòng ngực ôm một bó hoa.

Thiếu niên và hoa, đều thấy được.

Lúc từ Tương Dao đi ra đã hơi muộn, phần lớn cửa hàng bán hoa sớm đã đóng cửa, nhưng Giang Tri Hỏa lại thật sự muốn mua —— khi suy nghĩ"Không muốn chờ thêm" này xuất hiện ở trong đầu, liền muốn đè xuống nó thế nào cũng không được.

Cả đầu óc đều chỉ nghĩ thấy Nhan ca, muốn mua bó hoa, muốn tặng nó cho hắn, đẹp trai một chút, quyết đoán một chút, nói cho hắn đừng đợi nữa, chúng ta yêu đương đi.

Tìm thật lâu Giang Tri Hỏa mới tìm được một cửa hàng bán hoa, người mở cửa hàng chính là người một nhà, một nhà ba người đang ngồi ở trước bàn đóng gói hoa tươi.

Nhóc con bước chân ngắn nhỏ chạy ra, đem hoa đưa cho Giang Tri Hỏa, đằng sau bó hoa dò ra tới khuôn mặt, ngọt ngào nói: "Anh à, anh rất đẹp trai, khẳng định sẽ tỏ tình thành công."

Hoa trong tay không giấu được, nhưng cũng không sao cả, dù sao đều phải tặng cho Nhan Mộ, chỉ là không nghĩ tới sẽ ở dưới tầng gặp được.

Giang Tri Hỏa đưa hoa ra phía trước: "Nhan ca, ta......"

Chưa kịp nói gì, Nhan Mộ đã đứng dậy giang hai tay, ôm anh vào trong lòng ngực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.