Edit: Kuro Beta: Ka Trương Tri Âm truyền tống ngẫu nhiên, chỉ có thể bảo đảm đáp xuống trong căn cứ Y tiến sĩ, lại không thể bảo đảm cụ thể ở đâu. Lần này hắn đến một nơi nhìn có hơi quen mắt, một cánh cửa lớn làm từ nguyên liệu mới, màu trắng, che hết toàn bộ đường đi. Đằng sau là đường sâu hun hút giống như những nơi khác. Trương Tri Âm nhớ tới lần đầu hắn tới căn cứ Ân Niệm, lúc vẫn còn là mèo, đã từng ỷ vào thân phận của mình không sợ hãi mà đi lung tung xung quanh, liền chạy qua nơi này. Chỉ có điều khi đó hắn làm mèo thân thể quá nhỏ, ngay cả cánh cửa cũng đẩy không ra, lúc đang loanh quanh ở cửa liền bị Ân Niệm bắt lại. Còn nhớ khi đó Ân Niệm ôm hắn vào ngực, giọng nói trầm ấm ôn nhu căn dặn nói: “Meo meo, nơi này không thể đi vào.” Thanh âm tựa như một loại cầu khẩn. Trương Tri Âm không để ý, đưa tay đẩy cửa ra. Trong nháy mắt hắn bị ánh sáng bên trong đột nhiên phóng ra làm hoa mắt. Trương Tri Âm vội nâng tay phải lên che mắt, qua ba giây mới bỏ xuống, khe hở lộ ra trên cánh cửa, có thể nhìn thấy bên trong một khối băng lớn phát ra màu xanh thăm thẳm trong suốt, tỏa hơi lạnh đầy xung quanh phòng, mà ở phía xa nơi khối băng kia, ngay chính giữa, là một đóa hoa hồng đỏ to nở rực rỡ tươi đẹp rạng rỡ đến tột cùng. Bông hoa kiều diễm lạnh lẽo bị niêm phong ở nơi xinh đẹp nhất tươi mới nhất chỉ trong một thời gian ngắn, thậm chí còn có thể thấy rõ ràng giọt sương ngưng tụ trên cánh hoa. Ở trên thân cây hoa còn ghim lên một dải băng bạc bằng vải, trên đó viết “Đêm Thất Tịch đặc biệt tặng cho ngươi, hoa hồng tượng trưng cho tình yêu cao quý nhất trong Minh Thiên.” Là lúc đầu, nhiệm vụ đặc biệt Tết Thất Tịch năm ấy, bông hoa hồng mình vất vả đánh quái tặng cho Ân Niệm. Hóa ra bị hắn giấu ở đây, còn không để cho mình biết. Trương Tri Âm nhất thời sững sờ, mãi đến tận khi phía sau truyền đến thanh âm lạnh nhạt đây quen thuộc kia. “Cậu ở đây làm gì? Nơi này không phải nơi cậu nên đến.” Trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại lại nghe đối phương nói những lời như vậy Trương Tri ÂM quả thực muốn bóp chết hắn. Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Trương Tri Âm nhanh chóng có quyết định. Hắn bỏ lời giải thích ban đầu đã chuẩn bị xong, thay đổi khuôn mặt, giả vờ bình thản nói: “Em tới tạm biệt anh.” Ân Niệm lẳng lặng đứng đó, không lên tiếng. Trương Tri Âm nói: “Ân Niệm, em thấy được anh ở nơi này hiện tại cũng rất tốt. Chủng loại chúng ta lại khác nhau, vốn không nên ở cùng nhau nữa. Anh ở bên em, rất nhiều lần làm trái với bản năng, nghịch theo ý trời. Cho nên, dừng ở đây đi. Anh cũng đừng giết em, để em trở lại thế giới vốn có, không quay lại là được rồi.” Hắn xin thề, những lời kia nói ra bình tĩnh như thế, không có một câu là thật lòng. Nội tâm hắn gào thét chính là, anh có bản lĩnh cứu em có bản lĩnh cho em tang thi có bản lĩnh giữ lại hoa của em…Ngược lại anh theo em về nhà điiiiiiiii! Kết quả Ân Niệm vẫn im lặng nhìn hắn, cúi xuống nhắm mắt, thế mà xoay người rời đi. Trương Tri Âm nghẹn họng trân trối, trong lòng nói tên này cao ngạo như vậy, làm mình mang vẻ mặt mong đợi thiệt lâu thế mà phất áo rời đi một hạt bụi cũng không để lại, đây cũng quá tàn nhẫn quá không phúc hậu. Hắn không từ bỏ, lại đứng ở sau hạ giọng mà bồi thêm một câu: “Anh đừng hối hận.” Sau đó mới mang một bụng đau khổ oán giận bi thương không thể làm gì khác truyền tống ra khỏi căn cứ Y tiến sĩ. Mất phương hướng, hắn không trực tiếp truyền tống quay cấm khu, mà là đáp xuống bên ngoài thành phố Vẫn Lạc. Nơi này đâu đâu cũng hoang vắng, đưa hết tầm mắt ngoại trừ nhìn thấy chợt có tang thi du đãng, không còn gì khác. Đáng nói là trời mưa liên tục. Ngày đó Lý Thủy Phong dùng phong thái người thắng cuộc thoải mái rời đi, không phòng bị đạo cụ trên người Trương Tri Âm, ngày hôm nay Trương Tri Âm vội vã chạy tới gặp Ân Niệm, lại không phòng bị đọa cụ của Lý Thủy Phong đã chết kia quăng lên người hắn. Là thiết bị truy tìm của phòng thí nghiệm E. Mười phút sau khi Trương Tri Âm cúi đầu buồn bực rời đi, đột nhiên cảm nhận được sóng dị năng; mà xa xa khoảng trăm bước, trên mặt đất nhiều hơn một người. Người kia ăn mặc có chút buồn cười, bào phục cùng áo choàng màu trắng tác phong như trên sân khấu kịch, mang mặt nạ bằng sắt sơn màu trắng, miệng mặt nạ dường như cong lên. Người đeo mặt nạ nói: “Tên ta là Vua Nhị Độ. Ta tới giết ngươi.” Trương Tri Âm sớm bị võ hiệp mặc trang phục cổ trang này cùng lời kịch làm cho sợ choáng váng. Nhưng hắn hiện tại đã là dị năng giả cấp chín, nguyên bộ thần trang Tận Thế, lại có thuộc tính nghịch thiên Ân Niệm cho, dẫn dắt chi đội Lôi Đình trải qua nhiều trận đánh, cho dù chống lại phần lớn người chủ chốt của Vân Liệt Thiên, hay Vân Sở đang bước một chân sang con đường thăng cấp, hắn cũng có thể đánh một trận đầy tự tin. Vua Nhị Độ tựa hồ am hiểu sâu về đạo lý chết bởi nói nhiều của nhân vật phản diện, không nói thêm một lời, mà là trực tiếp một đao bổ tới. Đây không phải đao phổ thông, đó là lực tinh thần ngưng tụ thành đao, cây đao này công hiệu đặc biệt nhất ở chỗ, có thể phá tan tất cả liên hệ tinh thần. Ví dụ như người cầm đao rơi vào ảo ảnh tạo thành bởi dị năng giả Tinh Thần, trực tiếp một đao là có thể phá tan ảo ảnh. So với các loại nghiên cứu cụ thể của Hiệp hội Bạch Mang, phòng thí nghiệm E thực sự là một tổ chức có hơi thần kì, nếu như trước tận thế, tổ chức này không nghi ngờ gì là một đoàn thể tà giáo. Bọn họ không chỉ tự mở ra một con đường nghiên cứu dị năng, khai phá cách dùng, nghiên cứu các loại đạo cụ, bọn họ còn cố gắng mượn thời cơ từ tận thế nghiên cứu nguồn gốc con người trên thế giới này, nghiên cứu cách thức thế giới này tồn tại. Giống như ếch ngồi đáy giếng, coi như bản thân tồn tại ở dạng người của thế giới này, mặc dù bọn chúng hao tổn rất nhiều tâm lực, nhưng bọn chúng đương nhiên không nghiên cứu ra cái gì, tuy nhiên bọn chúng cũng có một chút thu hoạch, chính là phát hiện mỗi người đều có liên hệ đặc biệt với thế giới này, nếu như đem liên hệ này cắt đứt, như vậy người trên thế giới này sẽ biến mất. Thế nhưng điều đó chỉ là suy luận của chúng, bởi vì liên hệ của mỗi người với thế giới này đều rất mạnh, muốn cắt đứt nó, so với giết người còn khó khăn hơn rất nhiều, đối với nhiều người mà nói, thậm chí cho dù bọn họ chết rồi, liên hệ đó vẫn còn tồn tại. Tuy nhiên cũng có một trường hợp đặc biệt, chính là Trương Tri Âm được bọn hắn xem như là kẻ địch số một. Bọn hắn phát hiện, liên hệ của Trương Tri Âm với thế giới này yếu hơn nhiều so với người bình thường, chỉ có tinh thần yếu ớt thỉnh thoảng liên hệ. Bọn họ tuy rằng không rõ nguyên nhân, mà cũng biết, Trương Tri Âm rất khó bị giết chết, cũng rất dễ dàng chặt đứt liên hệ yếu ớt của hắn với thế giới này. Trương Tri ÂM dễ dàng tránh một đao kia, đao liếc qua sát mặt của hắn, không để lại một vết thương nào. “?” Trương Tri Âm không hiểu cau mày nhìn về phía trước, một giây sau, cảm giác buồn ngủ u ám lại kéo tới hắn, chỉ là lần này, cảm giác này khi đến so với ngày trước đều đột ngột, đều nặng nề. Trời âm u, một hạt mưa lớn chừng bằng hạt đậu tích tụ rơi xuống trên mặt đất hạn hán đã lâu. Vua Nhị Độ mặc y phục hài kịch hài lòng nhìn đội trưởng chi đội Lôi Đình ngày xưa ngông cuồng tự đại giờ như ngủ thẳng tắp ngã lăn trên mặt đất, đằng sau tấm mặt nạ lộ ra một nụ cười cong giống như đúc trên mặt nạ. Nhưng một giây sau hắn lại không cười được. Giống như một con chim cút bị bóp cổ, trên mặt của hắn hiện ra một biểu tình sợ hãi lẫn lộn, cay đắng, không cam lòng đan xen, sau đó, giống như Trương Tri Âm, cứng đơ mà ngã chổng vó trên đất, khác nhau ở chỗ, hắn đã nhanh chóng chết rồi. _______________ Sau một phút, Y tiến sĩ trầm mặc đáp xuống nhìn người ngã trên mặt đất, trong mắt lộ ra một loại tình cảm nào đó khó thể hình dung. Người kia nằm trên đất, nước mưa lẫn bùn đất làm ướt tóc mai đen bóng của hắn, trên sơ mi màu trắng sạch sẽ của hắn in lên một vết bùn bẩn. Mưa càng rơi càng lớn, nước mưa gột rửa bên dưới, môi của hắn hiện ra một màu tái nhợt như không còn sự sống. Cặp mắt quen thuộc kia nhắm lại, lông mi hơi nhếch lên, giống như đang ngủ say. Hẳn là đã sớm tự chuẩn bị, hắn mặc chiếc áo phông trong truyền thuyết có in dòng chữ “Ta yêu Y tiến sĩ mười ngàn năm”. Ân Niệm chỉ nghe Raton miêu tả qua bộ áo này, nhưng lúc trước chưa bao giờ thấy Trương Tri Âm mặc qua. Nhưng hóa ra hắn vẫn luôn giữ lại. Ân Niệm nhìn, một lúc lâu sau, tay chân như luống cuống bế người lên, ôm chặt vào lòng. Lúc sau khi Trương Tri Âm giận hờn nói ra “Anh đừng hối hận”, hắn đã hối hận rồi. Thế nhưng hắn thậm chí không nhận biết được loại tâm tình này gọi là hối hận, cũng không biết nên cứu vãn làm sao. Sau khi vận hành hai 3 vạn 6.187 lần bình phương cũng tra cứu một lượng lớn tư liệu, hắn quyết định thuận theo một loại nào đó được gọi là trực giác hoặc là bản năng hoặc là tiềm năng gì đó, trực tiếp chạy theo tìm đối phương. Tuy rằng không biết sau khi đuổi theo thì phải làm gì. Ôm Trương Tri Âm, Ân Niệm đến gần mộ cỗ thi thể khác —— khi còn sống hình như là dị năng giả cấp chín sắp lên cấp mười, thế nhưng khi sắp chết chớp mắt liền bị hút hết dị năng, bây giờ xem ra chỉ là một người bình thường cũng không bằng thi thể của người vô dụng. Ân Niệm nhắm mắt. Thế giới này không có gì có thể giấu được hắn. Chỉ cần hắn muốn, hắn chính là vị thần toàn trí toàn năng. Bởi vì thế giới này vốn là do hắn tạo ra. _____________ Tại phân bộ dưới lòng đất của phòng thí nghiệm E thuộc thành phố Vẫn Lạc. Thủ lĩnh được gọi là “Vua Nhất Độ” nhắm hai mắt hẹp dài, hơi lộ ra một cười mang theo bất mãn. Hắn chẳng qua là hạ lệnh đi rình giết Trương Tri Âm, thằng ngốc kia cư nhiên đi tới căn cứ Y tiến sĩ. Cho nên cũng chỉ đành nhanh chóng đưa Vua Nhị Độ đi xử lý. Tuy nhiên vẫn là muốn cảm ơn dị năng của Vua Nhị Độ, hắn hiện tại cảm giác mình càng thêm tràn ngập sức mạnh. Thậm chí, thật sự đối đầu với Y cũng không phải sợ hãi nữa. Nếu như không phải Ân tiến sĩ cùng chi đội Lôi Đình đột nhiên mất tích, nếu có bọn họ cống hiến dị năng…Cho dù là Y, cũng sẽ không là đối thủ của mình. (¯―¯٥) (trong mơ đó em)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]