Huỳnh Nam Anh cả người ủ rũ đứng trước nhà anh. Tựa như một con chó to không được chủ yêu thương nữa, hai cái tai chó liền cụp xuống, cái đuôi cũng không muốn vẫy vẫy.
Tiểu Manh Manh nhất thời buồn cười hỏi.
"Cậu bị gì vậy Nam Anh, bản thân cậu ngày nào cũng có người tỏ tình. Tớ còn hàng tá tình địch cần diệt, nay tớ chỉ có một người thích. Hà cớ gì cậu phải ủ rủ như vậy?"
Huỳnh Nam Anh buồn bã đáng thương nói.
"Nhưng tớ chưa từng nhận thư của bọn họ. Cậu nhìn xem, đến thư cũng cầm trên tay rồi"
Tiểu Manh Manh giật giật mi mắt. Tự hỏi con chó bự hôm nay sao khó hầu hạ vậy? Rõ ràng vừa nãy cậu ta cũng thấy rõ là nữ sinh nhét thư tình vào tay cậu. Bây giờ đổi trắng thay đen vậy sao?
Tiểu Manh Manh nhịn không được đánh lên bả vai Huỳnh Nam Anh, như có như không mắng.
"Đồ ngốc! Cậu nghĩ linh tinh cái gì vậy? Tớ không hứng thú những thứ này"
Huỳnh Nam Anh xoa xoa bả vai, tự mình lẩm bẩm.
"Cậu ấy không cần mình nữa rồi, có thư tình liền không cần mình nữa rồi. Nhìn cậu ấy xem, bây giờ còn dám đánh mình. Uổng công mình yêu thương cậu ấy..."
Rõ ràng lời này là nói cho Tiểu Manh Manh nghe, cậu nghe kiểu gì cũng thành cậu giống như là đồ phản bội anh.
Tiểu Manh Manh tức đến giậm chân hỏi.
"Cậu bị cái gì vậy?"
Huỳnh Nam Anh cũng không vừa gì, ấm ức tủi thân hung dữ đáp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-truoc-mat-ban-trai-lien-bien-thanh-cun-ngoan/3442472/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.